Nửa năm trước, tôi và Tần Phàm dẫn một nhóm người rời khỏi khu an toàn, xuôi nam đi tới căn cứ này, tìm kiếm loại thuốc thử quan trọng nhất để chế tạo huyết thanh giải độc.
Trên đường, chúng tôi gặp một nhóm người sống sót, trong đó có Ân Manh.
Cô ta hoạt bát, vui vẻ, đáng .
Không hề vô hồn giống những người sống trong tận thế khác.
Có ta gia nhập, trong đội có thêm rất nhiều tiếng , mọi người tựa như lại có hy vọng sống sót.
Mà trúc mã của tôi - Tần Phàm, cũng không chỉ một lần ở trước mặt tôi khen côt ta hiền lành, rằng chỉ cần thấy ta tâm trạng cũng sẽ tốt hơn
Ban đầu tôi cũng rất thích ta, đi ra ngoài thấy mấy vật nhỏ mà con thích cũng sẽ lấy về cho ta một ít.
Cho đến một đêm khuya nọ, tôi thấy ta ngược đãi cảnh khuyển A Hoàng.
Cô ta vừa vừa giẫm lên người A Hoàng, dùng một cây kim bạc dài đâm vào người nó.
Vì lý do an toàn, A Hoàng phải mang rọ mõm.
Nó đau đến toàn thân run rẩy, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Nó tròn xoe mắt Ân Manh cầu xin, hy vọng ta có thể dừng lại.
Huấn luyện viên của A Hoàng đã chết trong một chiến dịch cứu viện.
Từ đó trở đi, nó từ chối huấn luyện viên mới, luôn lủi thủi một mình.
Bởi vì đã thấy huấn luyện viên vì nhân loại mà không màng bản thân, cho nên cho dù con người đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ không tổn thương bất kỳ ai.
Nhưng đây không phải là lý do để Ân Manh tổn thương nó!
Tôi không kiềm nổi giận dữ, đi qua chất vấn ta.
Ân Manh lúc đầu còn có chút hốt hoảng, sau khi thấy chỉ có một mình tôi thì đã bình tĩnh lại.
Cô ta giật lại kim bạc, lạnh lùng tôi.
"Tiến sĩ Hứa, tôi khuyên thức thời một chút, không chuyện này cho người khác biết."
"Thứ nhất, không ai sẽ tin, thứ hai…" ta khiêu khích, "Đồ mọt sách như không đấu lại tôi đâu."
Ta tức giận đến run người: "Cô không sợ gặp báo ứng sao?"
Ân Manh cực kỳ thờ ơ: "Súc sinh cũng không biết chuyện."
Nói xong, ta nghênh ngang bỏ đi.
Ngày hôm sau, tôi dẫn A Hoàng tới tìm Tần Phàm, tố cáo chuyện này với hắn.
Những vết thương nhỏ trên người A Hoàng đã đóng vảy, Tần Phàm chỉ liếc một cái rồi chỉ trích tôi bịa chuyện, vu khống hãm Ân Manh.
Tôi nắm chặt góc áo: "Tình cảm mười mấy năm, không tin em mà lại tin ta sao? !"
Vẻ mặt Tần Phàm vừa có một chút dao .
Ân Manh lại không biết từ đâu xuất hiện, khóc như lê hoa đái vũ.
"Anh Tần, Manh Manh không biết sao lại khiến Tiến sĩ Hứa không vui."
"Đều là do Manh Manh sai, đừng vì em mà cãi nhau với Tiến sĩ Hứa!"
"Manh Manh sẽ thu dọn đồ đạc rời đi ngay!"
Vừa , ta khóc lóc muốn bỏ đi.
Bên ngoài khắp nơi đều là thây ma, Tần Phàm vội vàng kéo ta lại: "Manh Manh, đây không phải là lỗi của em!"
"A Hoàng chỉ là bị côn trùng nào đó đốt mấy cái mà thôi, có liên quan gì tới em chứ!"
Cuối cùng, hắn hung tợn trừng tôi một cái, ôm Ân Manh rời đi.
Ân Manh ôm cổ hắn, đắc ý dùng khẩu hình miệng với tôi.
"Xem đi, không ai tin lời đâu."
Khi đó tôi đã biết, tôi và Tần Phàm không thể trở về như lúc trước nữa.
Thiên tài trẻ tuổi từng cùng tôi đốt đèn xuyên đêm, cùng tôi giải quyết những vấn đề y học khó khăn, đã thay đổi rồi.
Bạn thấy sao?