Nói thì chậm xảy ra rất nhanh, tôi không biết lấy sức lực từ đâu ra, nghiêng người tránh thoát.
Tôi xoay người, vội vàng chạy tới chỗ Đội phó Tiết và tiểu Tương.
Ân Manh lè lưỡi và giơ móng vuốt về phía tôi, tôi theo bản năng một cước đá bay ta.
Tần Phàm giơ nắm lên, bị tôi đá trúng thân dưới.
Hai người ngã xuống đất, lăn lộn hét.
Tôi cởi trói cho đội phó Tiết và tiểu Tương, ném cho bọn họ hai ống huyết thanh hỗn hợp, kéo bọn họ chuẩn bị chạy ra bên ngoài.
Mới vừa chạy không mấy bước, tôi lại cảm giác phía sau có một cỗ lực lượng đang kéo mình.
Quay đầu lại, tôi thấy trên người Tần Viễn Sơn phát ra ánh sáng màu trắng, đang cách không hạn chế hành của tôi.
Tần Phàm và Ân Manh mừng rỡ: "Ba, ba cuối cùng cũng nghiên cứu thành công, thức tỉnh dị năng rồi!"
Tần Viễn Sơn đắc ý, kéo tôi về phía ông ta từng chút một.
Mà tôi cứ như bị trúng định thân thuật , không thể đậy.
Chỉ có thể trơ mắt mình cách Tần Viễn Sơn càng ngày càng gần.
Tần Viễn Sơn gằn, định chộp vào đỉnh đầu của tôi lần nữa.
Ông ta có năng lực vượt qua phạm vi khoa học, tôi phải thế nào?!
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đau đớn như trong dự đoán không có tới, dòng máu ấm áp bắn lên trên mặt tôi.
Tôi mở mắt ra, liền thấy cảnh tượng khiến vành mắt muốn rách ra.
A Hoàng nó chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nó vọt tới dùng thân thể đỡ một đòn này cho tôi.
Tần Viễn Sơn cau mày, ghét bỏ rút tay ra, ném mạnh A Hoàng xuống đất.
A Hoàng rên lên một tiếng, ngất đi.
"A Hoàng!!!"
Một cổ lực lượng mạnh mẽ vỡ giam cầm trào ra từ trong cơ thể tôi.
Tôi vung tay lên, đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa.
Bạn thấy sao?