Ông ta phất tay một cái, ngay lập tức có một nhóm người vũ trang đầy đủ không biết từ từ đâu chạy tới, nhanh chóng khống chế toàn bộ tòa tòa cao ốc.
Tần Phàm cũng ôm Ân Manh đi tới trước mặt tôi.
Ân Manh từ trên cao xuống tôi và : "Tôi đã rồi, Hứa Chi Dao, không đấu lại tôi đâu."
Tôi bây giờ căn bản không muốn đấu khẩu với ta, tôi chỉ muốn biết tại sao bác Tần lại như .
Ân Manh giễu cợt, ta đột nhiên cởi áo ra, đặt tay tôi lên ngực trái của mình.
"Cảm nhận không?"
Cô ta nhỏ, hệt như lời thì thầm của ác ma.
Con ngươi tôi co rụt lại, khó tin ta.
Ân Manh ta, ta không có nhịp tim!
Chuyện này sao có thể?
"Tôi đã là loài người mới."
Tần Phàm chỉ ra bên ngoài, lạnh nhạt : "Không bao lâu nữa, mảnh đất này sẽ thuộc về Tần gia, chúng tôi sẽ tạo ra một đế quốc bất tử."
"Loài người có thể vứt bỏ tất cả gánh nặng, đạt vĩnh sinh."
"Mọi người sẽ không cần phải lo lắng mình sẽ già đi, có thời gian vô tận để chuyện mà mình thích, bầu bên cạnh người mình thương."
Tôi khiếp sợ bọn họ, lúc này mới phát hiện một con mắt của bọn chẳng biết từ lúc nào đã lóe lên ánh sáng màu xanh lục.
Đây là mắt của thây ma!
Bọn họ đã không còn là con người nữa!
Bạn thấy sao?