Việc thí nghiệm huyết thanh vừa khô khan vừa buồn tẻ.
Nhưng để tăng nhanh tiến độ, tôi phải ở trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm.
Sớm một phút xác nhận huyết thanh an toàn vô đối với cơ thể con người là có thể ít một người bị biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ.
Một ngày nọ, tôi thức xuyên đêm, nếu như không xảy ra vấn đề, ngày mai huyết thanh sẽ có thể sử dụng rộng rãi.
Sắc trời dần sáng, tôi chuẩn bị trực tiếp ngủ trong phòng họp bên cạnh phòng thí nghiệm.
Nhưng tôi vừa mới nằm xuống chưa bao lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ.
Có người tới!
Phòng thí nghiệm là nơi an ninh nghiêm mật nhất trong khu an toàn.
Chỉ có tôi, Tần Phàm và số ít cao tầng có quyền hạn để tiến vào.
Tôi tỉnh dậy, lặng lẽ mở máy tính lên, xem camera mà tôi lén lắp đặt trong phòng thí nghiệm để kiểm tra huống.
Lại là Tần Phàm.
Trong phòng thí nghiệm tối tăm, hắn cầm hồ sơ ghi chép thí nghiệm của tôi lên lật xem lướt qua rồi tiện tay ném qua một bên.
Sau đó, hắn lấy ra một ống nghiệm không biết chứa thứ gì, tùy ý cho vào trong huyết thanh.
Nhìn hành của hắn, lòng tôi chìm xuống.
Hắn rốt cuộc muốn gì?
Tôi đè xuống nỗi bất an trong lòng, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, ghi nhớ thật kỹ những ống huyết thanh nào đã bị hắn tay chân.
Nếu như Tần Phàm thật sự muốn chuyện xấu, một mình tôi chắc chắn không thể nào gì hắn.
Lỡ như hắn chó cùng rứt dậu* quay lại cắn, tôi sẽ không chiếm chỗ tốt gì.
*Chỉ những người liều lĩnh, bậy bạ, hành thiếu suy nghĩ và sự cân nhắc khi bị đẩy đến đường cùng, không còn cách nào khác.
Sau khi Tần Phàm thêm đồ vào huyết thanh xong liền rời đi.
Tôi đợi một hồi, chắc chắn rằng hắn đã đi xa rồi mới đi qua phòng thí nghiệm, cẩn thận kiểm tra những ống huyết thanh có vấn đề kia.
Sau khi cho vào máy phân tích, tôi phát hiện đó lại là máu thây ma!
Hắn muốn chết tất cả mọi người!
Bạn thấy sao?