Huyết Thanh Cuối Cùng [...] – Chương 1

Tôi chết vào một khắc trước khi đội cứu viện đến.

 

Khi đó, Tần Phàm đang cưng chiều Ân Manh mới vừa khôi phục thần trí, trí thông minh chỉ có năm tuổi chơi .

 

Một giọt huyết thanh màu xanh lá cây sau khi loãng là có thể cứu mấy chục mạng người bên ngoài lại bị ta coi như màu vẽ mà bôi trét ở trên tường.

 

Cô ta vừa vẽ vừa với Tần Phàm: "Anh, xem Manh Manh vẽ đẹp không?"

 

Dấu vết của thây ma trên mặt ta vẫn chưa biến mất hoàn toàn, mạch máu màu tím lộ rõ, trông có chút đáng sợ.

 

Nhưng Tần Phàm lại không nghĩ như , hắn tủm tỉm, như thể trước mặt chính là cả thế giới của hắn.

 

Tôi ống nghiệm rỗng rơi đầy đất mà lòng rỉ máu.

 

Đây chính là loại thuốc mà tôi và Tần Phàm không ngủ không nghỉ nghiên cứu ra, là thuốc dùng để cứu nhân loại.

 

Mắt thấy Ân Manh lại sắp mở một ống ra vẽ tiếp, tôi không nhịn khuyên can.

 

"Cô dùng thứ khác để vẽ đi, có không?"

 

Ân Manh trợn mắt tôi một cái, tức giận quay lưng, không tôi nữa.

 

Tần Phàm nhún vai thờ ơ.

 

"Manh Manh thích thì cứ để cho em ấy chơi đi, không có thì tôi sẽ chế tạo thêm, gấp cái gì?"

 

Tôi mím môi.

 

Trúc mã từng xem mỗi một loại dược liệu, mỗi một thuốc thử như trân bảo, rốt cuộc tại sao lại biến thành như bây giờ chứ?

 

Tôi đang nghĩ ngợi.

 

Đột nhiên, bộ đàm rung lên.

 

"Tiến sĩ Tần, tiến sĩ Hứa, chúng tôi đã đến rồi, xin hai người hãy chuẩn bị một chút!"

 

Tôi vui mừng khôn xiết.

 

Chúng tôi đã bị kẹt ở căn cứ y tế này gần nửa năm, rốt cuộc cũng có người tới cứu chúng tôi rồi!

 

Tôi xoay người chuẩn bị thu dọn đồ đạc, vừa quay đầu đã thấy Tần Phàm chẳng biết từ lúc nào đã ôm Ân Manh đi ra cửa, lạnh lùng tôi qua tấm kính.

 

Tôi cảm thấy không ổn, nhào qua muốn mở cửa.

 

"Bíp"

 

Tần Phàm mặt vô cảm khóa cửa lại, thả đám thây ma đang bị nhốt  bên trong ra.

 

Mấy chục con thây ma ngay lập tức nhào về phía tôi.

 

Tôi khó tin hỏi: "Tại sao?!"

 

Tần Phàm nắm tay Ân Manh: "Đây là nợ Manh Manh. Tôi muốn gánh chịu tất cả những đau khổ mà lúc trước em ấy đã phải chịu!"

 

"Hứa Chi Dao, cứ ở lại đây chuộc tội cho những gì mình đã đi!"

 

Móng tay sắc nhọn của mấy chục con thây ma cào rách da tôi, máu tươi phun trào.

 

Chúng cực kỳ hưng phấn, không kịp chờ đợi mà cắn xé tôi.

 

Cơn đau dữ dội lan tràn ra toàn thân, tôi lại không cảm nhận gì cả, chỉ cảm thấy hoang đường.

 

Lại là bởi vì chuyện này.

 

Thật là... Thật là quá nực !

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...