Cầm quả thận về, rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng đặt lại vào cơ thể của . Kể từ đó, hồn ma của A Bổn mới chịu yên ổn, không còn khóc lóc, hiện nguyên hình máu me như trước mặt nữa.
Sau khi cơ thể ta dần khôi phục lại, phần máu me nhầy nhụa đã biến mất, lộ ra dáng vẻ nguyên vẹn của một thanh niên. Cơ thể cuối cùng cũng có hình dạng rõ ràng, không còn là một đống thịt nát bươm như trước.
Bạch Trân Trân thở phào, không lơ là công việc cuối cùng. Ngày mai, thi thể của A Bổn sẽ đưa vào lò hỏa táng, và tối nay, phải tiến hành bước xử lý cuối cùng để đảm bảo sẽ xuất hiện với hình ảnh chỉn chu, bình yên nhất trong nghi thức tiễn đưa của mình.
Thi thể của A Bổn khi đưa đến đã trong trạng thảm thương. Cơ thể bị đứt thành hai khúc, phần đầu méo mó lõm xuống đến hơn nửa, khắp người là những vết thương to tướng hằn sâu, đặc biệt trên đôi chân chi chít những dấu vết ghê rợn.
Nhưng dưới đôi tay khéo léo của Bạch Trân Trân, mọi thứ dần dần sửa chữa lại. Nơi nào cần khâu, cẩn thận khâu lại; nơi nào cần che phủ, điềm nhiên xử lý để sao thi thể trông giống như một người bình thường vừa yên giấc. Những vết rách nham nhở khéo léo che đậy, tất cả hòa quyện thành một bức tranh dịu dàng mà tĩnh mịch.
A Bổn đã công việc này không ít lần, lần nào cũng khiến hắn thán phục. Không kìm , hắn lên tiếng khen ngợi với gương mặt đầy ngưỡng mộ: "Mỹ nữ..."
Bạch Trân Trân ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng không cảm hắn, trong tay vẫn cầm cây kéo. Cô hờ hững nhắm mũi kéo về phía vị trí dưới bụng của hắn ba tấc, một tác dứt khoát khiến A Bổn giật mình rùng mình, mồ hôi toát ra lạnh toát. Hắn vội vàng lấy lòng, giọng hối lỗi: "Chị Bạch, tôi sai rồi, đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi..."
Nhưng Bạch Trân Trân chẳng hề lòng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo vì sự phiền của hắn. Cô khẽ nhấc chân, không chút do dự đá một cú thẳng vào người hắn. Cú đá mạnh đến mức khiến A Bổn bật tung ra xa như một cánh diều bị đứt dây, lao vào tường dính chặt, bám lên đó như keo dán.
Cuối cùng, khi đã loại bỏ tên phiền phức, Bạch Trân Trân mới có thể tập trung việc. Cô cúi đầu, tiếp tục công việc nhập liệm với gương mặt điềm tĩnh, phớt lờ cái bóng vẫn lơ lửng bám trên tường.
A Bổn bị dán chặt trên tường, mặt méo xệch, hậm hực nghĩ: “Không có ai đứng ra giúp mình một tiếng à? Người ta bảo người chết bất đắc kỳ tử thường mang theo oán khí ngút trời, đến mức đạo sĩ đạo hạnh thấp còn bị chấn đến hộc máu. Sao đến lượt mình lại bị đối xử như thế này?”
Bạn thấy sao?