Hủy Hôn [Tôi Tin [...] – Chương 7

Tô Dao sững sờ, tim từng đợt co rút đau đớn.

Dù không ở trên bến Thượng Hải dường như nghe thấy tiếng sóng vỗ vào đá. Cô đã thầm ta suốt mười hai năm tất cả những gì nhận chỉ là một câu “Anh xin lỗi” từ ta.

Ba năm bên ta trộm , giờ phải trả lại tất cả…

"Tôi biết." Cô ép ra vài từ trong cổ họng, kéo chiếc vali nặng nề ra khỏi cửa.

Trong đêm tối trên đường phố chỉ có đèn đường chiếu sáng, không có người đi đường hay xe cộ. Tô Dao đi dưới ánh đèn đường, bóng mình dài ra, cảm thấy đơn đến lạ thường. Đầu óc choáng váng, tầm mờ đi.

Tô Dao ấn chặt đầu, đau đến mức thở không nổi. Cô lấy từ trong túi ra loại thuốc đặc biệt mang theo và chịu đựng vị đắng nuốt hai viên thuốc. Phải mất một lúc cơn chóng mặt và đau đớn mới tan biến.

Lúc này, một ngọn đèn pha chói lóa đi tới. Lục Lệ Thành đỗ xe bên đường, hạ cửa kính xuống: “Lên xe đi, tiễn em.”

Tô Dao sửng sốt, sau đó nhếch môi tự giễu. Anh ta đuổi theo không phải để giữ mà để đuổi đi.

"Không cần, tôi đã gọi xe rồi." Tô Dao thản nhiên .

Nhưng Lục Lệ Thành không nghe mà xuống xe, lấy vali bỏ vào cốp xe.

Tô Dao không còn cách nào khác là phải lên xe.

"Greenland."

Lục Lệ Thành không trả lời, im lặng lái xe. Anh ta không vỡ sự im lặng trong xe cho đến khi gần đến khu chung cư.

"Em nghĩ kĩ chưa?"

Tô Dao vẻ mặt bình tĩnh ra ngoài cửa xe: "Ừ."

Cô không muốn gì, cũng không muốn sự giả vờ bình tĩnh của mình bị người đàn ông này thấu.

"Được." Lục Lệ Thành thở dài, sắc mặt trở nên vui vẻ: "Vừa lúc Kiều Kiều trở về Trung Quốc không có nơi ở, đến lúc đó sẽ bảo ấy chuyển đến biệt thự nhà họ Lục."

Hô hấp Tô Dao cứng lại và gần như không thể tin vào những gì mình nghe . Cô đưa mắt người đàn ông đang lái xe, nét mặt, đôi mắt, đôi môi và chiếc mũi của ta đều quen thuộc với , lại vô cùng xa lạ.

“Dừng lại.” Giọng run rẩy.

Cách cổng khu dân cư khoảng mười mét, Lục Lệ Thành phải giảm tốc độ và dừng lại bên đường.

"Có chuyện gì ?" Anh ta khó hiểu Tô Dao.

Tô Dao cắn môi không gì, xuống xe, kéo chiếc vali nặng trịch ra khỏi cốp xe, không quay đầu lại đi về phía cổng chung cư.

"Tô Dao!" Lục Lệ Thành hét lên từ phía sau.

Tô Dao không dừng lại, thậm chí còn tăng tốc độ. Nếu ở đó thêm một giây nữa, cảm của sẽ mất kiểm soát.

Phòng 608.

Tô Dao mở khóa cửa và bật tất cả đèn trong phòng để xua tan bầu không khí quạnh quẽ.

Nhà họ Tô có nhiều tài sản và nhà cửa, căn hộ cao tầng nhỏ này là nơi thích nhất và là nơi ở nhiều nhất. Bởi vì nơi này chứa đựng tất cả cảm của dành cho Lục Lệ Thành từ nhỏ đến nay.

Tô Dao vào bức tường phòng khách, nơi dán đầy ảnh của và Lục Lệ Thành.

Mười sáu tuổi, mặc đồng phục đi chụp ảnh, mười bảy tuổi đeo cặp đi tàu lửa màu xanh, mười tám tuổi chơi game trong quán net... Đầy rẫy ký ức, từng chút một, mang theo đau đớn bong tróc ra khỏi ký ức của Tô Dao.

Bức ảnh ngoài cùng bên phải là sinh nhật thứ 19 của Tô Dao, khi Lục Lệ Thành hôn lên má và bị các cùng lớp chụp lại.

"Nhóc con nhà ta mười chín tuổi còn chưa đương. Anh trai liền hi sinh cho em một chút !"

Khi đó, Lục Lệ Thành ôm mặt , mổ thật mạnh vào. Mùi bạc hà hòa quyện với mùi t.h.u.ố.c lá để lại dấu ấn trong lòng Tô Dao. Có chua xót, có ngọt ngào. Nhưng quan trọng hơn là cảm giác bất lực trong mối quan hệ này.

Nhìn vào bức ảnh, cảm của Tô Dao đột nhiên mất kiểm soát, đôi mắt trở nên ửng đỏ. Cô đã hơn một lần nghĩ rằng nếu Lục Lệ Thành một mình bỏ nhà đi và không kéo đến bến Thượng Hải cùng ta, có lẽ đã không phải chật vật nhiều năm như ...

Tô Dao đưa mắt cây đàn piano bụi bặm trong góc, ngơ ngác. Cô bắt đầu học piano từ năm bốn tuổi và giành nhiều huy chương vàng và chứng chỉ, dừng lại ở tuổi mười bảy. Vì Lục Lệ Thành, đã biến đôi tay chơi piano của mình thành đôi tay chơi E-Sports . Từ đó không còn chạm vào phím đen trắng nữa, chỉ có chuột và bàn phím.

Tô Dao lau bụi trên đàn piano, đang định ngồi xuống kiểm tra âm thanh thì chợt thấy một tia sáng lướt qua cửa sổ. Cô giật mình, chợt nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy đi về phía cửa sổ.

Ở tầng dưới căn hộ, Lục Lệ Thành mặc áo phông mỏng, dựa vào xe, điếu thuốc trên tay chập chờn. Khi ta ngẩng đầu lên, Tô Dao đã kéo rèm lại.

Cô sợ nếu ta một lần nữa, sẽ mềm lòng.

Tô Dao nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tạm biệt chàng thiếu niên của tôi...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...