Hủy Hôn [Tôi Tin [...] – Chương 6

Nghe , Tô Dao sửng sốt. Đồng nghiệp ở một bên nhanh chóng kéo ra xa, hạ giọng : “Cô sai rồi, đây là vợ sắp cưới của ông chủ!”

mới đến có chút ngượng ngùng: “Nhưng hôm qua tôi thấy ấy Thành và chị Kiều Kiều…”

Cô chưa kịp gì thì đồng nghiệp đã bịt miệng ấy và kéo ấy đi.

Trong lúc nhất thời, phòng việc yên tĩnh.

Chử Kiều Kiều từ trên xuống dưới Tô Dao, môi đỏ mọng : "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, xin hãy chiếu cố."

Tô Dao đồng hồ, vẻ mặt ngơ ngác : "Tôi cho một giờ để rời khỏi đây."

Chử Kiều Kiều nghẹn họng, suýt chút nữa mất bình tĩnh: "Tại sao?"

"Tôi là người đại diện hợp pháp của câu lạc bộ này."

Tô Dao xong từng chữ, xoay người rời đi.

Các thành viên của câu lạc bộ ở văn phòng phía trước đã ngửi thấy mùi thuốc súng, không dám gì.

ở quầy lễ tân cũng vội vàng bố trí văn phòng mới cho Chử Kiều Kiều, lo lắng đi mời vị Đại Phật kia.

Chử Kiều Kiều tức giận đến suýt cắt đứt bộ móng tay mới , kìm nén oán hận gọi điện cho Lục Lệ Thành.

Một lúc sau, Lục Lệ Thành lao tới với tốc độ cực nhanh.

Anh ta kéo Tô Dao vào phòng họp và bắt đầu tra hỏi : "Chỉ là một văn phòng thôi, em nghĩ cái gì ?"

Tô Dao cuộn chặt lòng bàn tay lại, : "Về phần nó..."

Văn phòng này là minh chứng cho sự cố gắng của với nhóm KB trong những năm qua. Cô có thể buông bỏ những kỷ niệm với Lục Lệ Thành, không thể đánh mất tất cả về E-Sports.

“Em bắt đầu hẹp hòi nhỏ mọn như phụ nữ từ khi nào ?” Lục Lệ Thành lập tức khó chịu.

Tô Dao nhếch môi: "Tôi vốn là phụ nữ."

Lục Lệ Thành sửng sốt một lát, sau đó mềm giọng : "Đừng tức giận. Kiều Kiều em ấy sống ở nước ngoài đã quen tính tùy hứng, xin em hãy nhẫn nhịn hơn."

Tô Dao nghe lời này, trong lòng cảm thấy buồn : “Tôi có thể nhượng bộ những thứ khác, văn phòng này thì không.” Lời bướng bỉnh lại kiên định.

Lục Lệ Anh Thành cau mày: “Em nhất định phải chống lại có phải không.”

Tô Dao cụp mắt xuống, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Người đàn ông đóng sầm cửa rồi rời đi, không gian lạnh lẽo xen lẫn mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc.

Hai giờ chiều.

Chử Kiều Kiều bị Tô Dao chuyển đến văn phòng gần Lục Lệ Thành nhất, các linh kiện văn phòng lần lượt chuyển vào, cùng với các loại vật dụng trang trí xa xỉ.

Trong lúc nhất thời, tất cả đồng nghiệp trong câu lạc bộ đều Tô Dao bằng ánh mắt cảm thông.

“Nghe Chử Kiều Kiều là mối đầu của Thành, hiện tại cũ lại cháy.”

"Tiểu Dao thật đáng thương, ấy đã đính hôn với Thành ba năm mà vẫn chưa có danh phận chính thức, hiện tại lại có thêm một cũ..."

Lời thề của Lục Lệ Thành năm đó trong tiệc đính hôn oanh liệt bao nhiêu, bây giờ trông Tô Dao lại càng thảm bấy nhiêu.

Tô Dao nhắm mắt ngơ trước mọi thứ, sắp xếp thông tin trong máy tính rồi rời khỏi câu lạc bộ.

Về đến nhà, bắt đầu thu dọn hành lý.

Sau khi đính hôn, Tô Dao và Lục Lệ Thành chuyển đến biệt thự cưới ông cụ đặc biệt chuẩn bị. Cô cứ tưởng mình sẽ sớm kết hôn không ngờ bọn họ lại cứ như chung sống với nhau ba năm trời.

Nhiều năm qua, hai người tự bảo quản đồ đạc riêng nên dễ sắp xếp hơn. Tô Dao đóng gói tất cả đồ đạc của mình và nhét vào hai chiếc vali lớn. Cô không để lại gì cả, kể cả đôi dép ở lối vào, bàn chải đánh răng trong phòng tắm và cốc nước trên quầy bar. Tô Dao quanh ngôi nhà mà từng coi là nhà lần cuối, kéo vali chuẩn bị rời đi.

Lúc này, có tiếng “tách” từ ổ khóa.

Lục Lệ Thành mở cửa bước vào, thấy Tô Dao đang kéo hành lý rời đi.

Anh ta sửng sốt: “Đã muộn thế này, em đi đâu ?”

Tô Dao liếc ta một cái, ánh mắt về phía tài liệu trên bàn ăn, nhẹ giọng : "Tôi lấy bản thỏa thuận đính hôn ra rồi, nhớ xé nó đi."

Lục Lệ Thành nheo mắt lại: “Ý em là gì?”

"Nghĩa trên mặt chữ."

Tô Dao rồi bước ra ngoài, người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của .

"Em muốn hủy bỏ hôn ước?" Lục Lệ Thành trong lời tràn đầy nghi hoặc.

Đôi mắt của Tô Dao không có bất kỳ cảm chập trùng gì mà chỉ có sự tĩnh lặng của nước.

“Đây không phải là điều muốn sao?” hỏi.

Lục Lệ Thành không gì, đôi mắt nheo lại lộ ra chút kinh ngạc cùng cảm không rõ ràng.

Tô Dao đôi mắt ta, đôi mắt trời sinh con ch.ó cũng thâm , mỗi lần bốn mắt nhau đều rung không thôi.

“Nếu Chử Kiều Kiều không quay lại, có cưới tôi không?” Cô cuối cùng cũng nhịn không hỏi.

Lục Lệ Thành vẻ mặt ngơ ngác, quai hàm căng chặt.

Một lúc sau, ta : "Anh xin lỗi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...