Vừa dứt lời, Hoắc Tử Minh liền phát hiện có gì đó không ổn.
Không chỉ A Sơn và Tiểu Cửu, mà tất cả những người khác trong câu lạc bộ đều có vẻ mặt "Ông chủ và Tô Dao chắc chắn có gì mờ ám".
“Khụ.” Hoắc Tử Minh quay đầu lại ho nhẹ một tiếng, : “Tôi, tôi còn có việc khác phải , Tô Dao sức khỏe không tốt, cần nghỉ ngơi.”
"Biết rồi, biết rồi, đội trưởng chúng ta bận rộn là chuyện bình thường, nhanh ăn cơm đi." Lý Đông đổi chủ đề, kêu mọi người tiếp tục.
Đám người kinh ngạc nhau, Lý Đông là phó đội trưởng không hỏi nhiều nên bọn họ cũng không dám hỏi, liền cúi đầu tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, Lý Đông gắp cho Hoắc Tử Minh một miếng ngô, : "Đừng đi chơi với Tô Dao quá lâu, trận chung kết World Cup còn chưa diễn ra, đừng thả lỏng quá."
Hoắc Tử Minh cắn một miếng ngô, lơ đãng đáp: "Yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu."
Bàn ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó, mọi người đều hưng phấn reo hò.
"Ồ! Đại ca ghê, còn hẹn hò với cả đại mỹ nữ Tô Dao nữa chứ?!"
"Nói gì ? Nhìn xem đại ca là ai. Đến người đẹp như Tô Dao cũng phải bị đổ gục."
Miếng ngô trong miệng Hoắc Tử Minh bị mắc kẹt trong răng, nhả không ra. Sắc mặt đen như Bao Công, thậm chí đôi mắt xanh cũng tối hơn mấy phần.
Một lúc sau, mới từ từ đặt đũa xuống, nửa miệng Lý Đông: "Bắt đầu từ ngày mai, mọi người sẽ luyện tập thêm một tiếng, riêng Lý Đông sẽ luyện tập thêm một tiếng rưỡi."
Tiếng reo hò ngay lập tức biến thành tiếng kêu rên.
Mấy cậu nhóc trong đó lớn nhất cũng chưa đầy hai mươi tuổi đồng loạt quay qua thủ phạm là Lý Đông với vẻ mặt đáng thương.
"Phó đội trưởng, xin hãy đòi lại công bằng."
Lý Đông bĩu môi : "Muốn tôi luyện thêm hai giờ nữa? Vậy các cậu phải luyện tập thêm một tiếng nữa thì cũng đừng có mà trốn tránh."
Các cậu nhóc ngừng , món lẩu trong miệng nháy mắt mất đi hương vị. Hoắc Tử Minh cầm chìa khóa xe đứng lên: “Các cậu ăn cơm đi, tôi đi đây.”
Lý Đông không sợ c..hết từ phía sau hét lên: "Cậu đi về nhà à? Có phải đặc biệt lựa đồ cho ngày mai không?"
Ngay sau đó, giọng của Hoắc Tử Minh từ ngoài cửa truyền đến: “Lý Đông, cậu hai tiếng, những người khác nửa tiếng!”
Các cậu nhóc đã có kinh nghiệm, không dám hét, chỉ im lặng trao đổi ánh mắt. Chà, nồi lẩu này lại có vị ngon rồi.
…
Sau khi Tô Dao rời giường, buồn bực đứng trước gương quầng thâm dưới mắt.
Vì cuộc điện thoại của Lục Lệ Thành, ban đêm ngủ không ngon giấc, tỉnh dậy mấy lần rồi lại ngủ thiếp đi, cảm thấy mệt mỏi và đau nhức. Nghĩ đến hôm nay cùng Hoắc Tử Minh đi chơi, lấy kem che khuyết điểm đã lâu không dùng ra, che đi quầng thâm dưới mắt.
Khoảng tám giờ, có tiếng gõ cửa.
Tô Dao vừa thay quần áo xong, thời gian, nghĩ: Có phải sớm quá không?
Cô bước tới mở cửa, chưa kịp gì thì bị một cơn gió cắt ngang. Nhưng thật ra đó không phải là gió, mà là một cái tát giòn giã.
Người đứng ngoài cửa không phải Hoắc Tử Minh mà là Chử Kiều Kiều.
Tô Dao chưa kịp định thần thì đã hứng chịu cái dùng toàn bộ sức lực đánh tới. Nhưng xưa nay không phải là người dễ bị bắt nạt. Cô chỉ choáng váng trong giây lát, quay đầu lại, không chút chần chờ giơ tay tát Chử Kiều Kiều một cái mạnh hơn.
"Chát--"
Chử Kiều Kiều bị đánh đến suýt ngã, ta bám chặt vào khung cửa đứng vững, hung tợn Tô Dao: “Mày còn dám đánh tao à? Con nhãi ranh này! Mày liên tục quyến rũ Thành là có ý gì? Người ấy thích là tao!"
Tô Dao đoán nguyên nhân cục phiền phức này tới cửa chắc là do đêm qua Lục Lệ Thành uống rượu với thành viên trong đội KB cho nên Chử Kiều Kiều nghe cuộc điện thoại, vì thế phát điên cũng không có gì ngạc nhiên.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Chử Kiều Kiều là: "Anh ấy còn muốn đuổi tôi ra khỏi KB rồi mời mày quay lại? Mày đã phản bội KB, còn có mặt mũi để quay lại sao?!"
Mặt Tô Dao đau rát, điều đầu tiên nghĩ đến là: hôm nay không thể đi chơi với Hoắc Tử Minh với bộ dạng này .
Chử Kiều Kiều thấy không để ý tới mình, càng tức giận hơn: “Tôi đang chuyện với , …”
"Chát!"
Những lời còn lại của ta chưa kịp ra đã bị cái tát này chặn họng.
Tô Dao lạnh lùng ta: “Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với KB, cũng không có bảo Lục Lệ Thành đuổi đi, muốn phiền phức thì nên tìm đúng đối tượng.”
Bạn thấy sao?