Tô Dao trở về nhà, vừa đóng cửa lại, dựa vào khung cửa hít một hơi thật sâu.
Cô cởi giày, chạy vào phòng ngủ vài bước thì nhào thẳng tới úp mặt xuống giường. May là tấm nệm đủ mềm và không gãy sống mũi của . Một lúc lâu sau, mới quay người lại, lên trần nhà và thở ra một hơi dài.
“Vậy sáng mai sẽ tới đón em.” Đây là lời Hoắc Tử Minh trước khi rời đi.
Họ không đề cập đến thời gian và địa điểm muốn đi, chỉ một câu đơn giản như đã xác định cuộc hẹn ngày mai. Tô Dao chớp chớp mắt, cảm thấy một luồng hơi nóng truyền vào tai, đưa tay lấy gối che mặt. Cũng may chiếc gối đủ mềm mại không tổn thương má .
Chưa kịp thoát khỏi cảm ngọt ngào này thì điện thoại của Tô Dao đột nhiên vang lên. Trong ngôi nhà yên tĩnh, tiếng chuông này có vẻ đặc biệt đột ngột.
Tô Dao cầm điện thoại lên, trên màn hình là một dãy số lạ. Cô do dự hai giây rồi nhấc máy: "Xin chào, đây là ai ?"
Đầu bên kia truyền đến tiếng hít thở, sau đó có một giọng vang lên: "Nhóc con, là ."
Trên đời này chỉ có một người gọi như .
Tô Dao cau mày: "Lục Lệ Thành, uống rượu sao?"
Từ giọng ta có thể nhận ra rõ ràng là đang say khướt. Lục Lệ Thành không trả lời mà : "Nhóc con, quay lại đi... Làm ơn quay lại đi, cầu xin em... Sau khi em đi rồi, luôn cảm thấy trong lòng khó chịu..."
Tim Tô Dao nảy lên một cái biết bên trong chỉ có cảm giác lạnh lẽo.
“Tôi đã rất rõ ràng, tôi sẽ không quay lại.” Cô quyết tâm từ bỏ.
"Tại sao?!" Lục Lệ Thành đột nhiên kích , cao giọng : "Là vì Kiều Kiều sao? Anh, nếu để ấy đi, em có quay lại không?"
Tô Dao nở một nụ mỉa mai.
Đoạn đối thoại tương tự như thế này, mấy tháng trước cũng đã nghe qua một lần. Đó chính là những gì Lục Lệ Thành đã với Chử Kiều Kiều: “Chỉ cần em quay lại, sẽ hủy hôn ngay lập tức.”
Giọng điệu của Tô Dao rất bình tĩnh: "Lục Lệ Thành, đã là người lớn rồi đừng hành theo cảm tính nữa không?" Nói xong cúp điện thoại.
Tô Dao đứng bên cửa sổ ngắm vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời đêm. Cô dường như rất ta, cũng có vẻ đang tiêu tán đi, hoang tưởng xen lẫn oán hận và không cam lòng, dâng lên rồi lại rút đi, hết lần này đến lần khác, ngập ngừng.
Nhưng, luôn luôn phải kết thúc.
…
Mọi người trong Câu lạc bộ UI đều tinh ý thấy rằng sau khi đưaTô Dao về nhà, đội trưởng như trở thành một người khác.,Nhưng không thể chính xác là đã thay đổi điều gì...
A Sơn gắp một đũa váng đậu Hoắc Tử Minh ngồi đối diện, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên nhếch khóe miệng mỉm .
Anh giật mình, tay run run, suýt nữa thì rơi váng đậu lại vào nồi.
Tiểu Cửu lặng lẽ dùng cùi chỏ chọc vào A Sơn, nhỏ giọng : "Đại ca có chuyện gì ? Chẳng lẽ trên người có thứ gì ám sao?"
Lý Đông hai chàng trai vừa tròn mười tám tuổi với vẻ mặt “Các cậu chạ hiểu gì cạ” : “Hai cậu chưa từng đương phải không?”
A Sơn và Tiểu Cửu đồng thời lắc đầu.
“Cái này…” Lý Đông Hoắc Tử Minh, dùng ngón tay nhéo cái mũi: “Đây là mùi của !”
A Sơn và Tiểu Cửu chợt ngộ ra và ồ một tiếng dài.
Lý Đông nháy mắt bảo A Sơn và Tiểu Cửu mình thật kỹ, sau đó đưa tay ra búng ngón tay trước mặt Hoắc Tử Minh. Bgười nào đó đang đắm chìm trong bị cắt ngang, bất mãn sang: "Lo ăn khoai tây của cậu đi?"
"Tôi chỉ muốn hỏi buổi huấn luyện ngày mai sẽ bắt đầu vào lúc mấy giờ." Lý Đông hỏi.
Hoắc Tử Minh bình tĩnh : "Các cậu tám giờ tập luyện, nhớ xem nhiều video trận đấu của đối thủ. Lần này đối thủ không phải là KB nữa đâu."
Đội còn lại lọt vào trận chung kết tên là QR, đã vô địch hai kỳ E-Sports World Cup liên tiếp trước đó, đúng là không thể coi thường .
Lý Đông lại hỏi: “Chúng ta đến tám giờ người đẹp Tô Dao đến lúc mấy giờ?”
“Cô ấy không tới.” Hoắc Tử Minh không chút do dự trả lời.
A Sơn và Tiểu Cửu ngay lập tức ngửi thấy mùi bát quái.
“Vậy mấy giờ cậu tới?” Lý Đông lười biếng hỏi, giả vờ thản nhiên.
Hoắc Tử Minh gắp một miếng thịt bò lên: “Tôi cũng không tới.”
Bạn thấy sao?