Tô Dao đã chuyển nhà, sau khi lên xe liền cho Hoắc Tử Minh địa chỉ mới.
"Xin lỗi, đàn ." Cô chịu đựng cơn đau đầu mỉm nhẹ .
Hoắc Tử Minh liếc , nhẹ giọng : “Nếu đau quá thì cũng đừng miễn cưỡng nữa.”
Tô Dao nắm chặt dây an toàn, lát sau mới từ từ thả lỏng. Cô suy nghĩ một lúc, tự hỏi ý ấy là gì. Miễn cưỡng cơ thể hay… trận đấu?
Một lúc sau, mím môi : "Đàn , World Cup là giấc mơ của tôi, tôi sẽ không từ bỏ."
“Ừ.” Hoắc Tử Minh đáp: “Ba ngày nữa sẽ diễn ra trận chung kết World Cup.”
Trong lời của dường như có điều gì ẩn chứa, Tô Dao cảnh đêm thoáng qua ngoài cửa sổ xe, trong lòng có cảm giác hỗn độn. Thân thể bệnh tật, đoạn tuyệt quan hệ cũ cùng với giấc mơ phía trước đều khiến có chút mệt mỏi.
Hoắc Tử Minh đến gặp khi vừa rời khỏi KB và mời gia nhập UI. Nhưng đã từ chối.
Cho đến khi E-Sports World Cup bắt đầu, khá bất ngờ khi thấy đội UI trong danh sách các đội tham dự.
Ngày UI lọt vào bán kết, Hoắc Tử Minh lại đến gặp Tô Dao. Anh : "Tô Dao, tôi sẽ đưa em đến vị trí quán quân, để mọi người trên toàn thế giới biết em tuyệt vời như thế nào, để KB hối hận vì đã mất đi em."
Tô Dao không biết lúc đó điều gì đã khiến cảm , có lẽ là giọng của tựa như cơn gió giữa buổi tối mùa hè, hoặc có lẽ là đôi mắt xanh lam sâu thẳm của . Cô không hiểu sao lại gật đầu và cứ như tham gia UI.
Xe dừng ở tầng dưới nhà Tô Dao. Nhưng đến khi tiếng cơ đã tắt, cả hai vẫn ăn ý không gì. Tô Dao cảm thấy đang đợi gì đó, do dự một lúc lâu mới chậm rãi : "Đàn , sau khi World Cup kết thúc, có lẽ em sẽ phải nghỉ phép một thời gian."
Thân hình Hoắc Tử Minh ẩn trong bóng tối, yết hầu lặng lẽ trượt xuống, : "Thật may là em xin nghỉ phép, tôi còn tưởng rằng em sẽ rời đi."
Giọng của mang theo ý như thường lệ, Tô Dao lặng lẽ liếc không rõ biểu cảm trên mặt. Chẳng biết tại sao, có trực giác rằng đang giả vờ thoải mái.
Tô Dao lắc đầu: "Đàn , tuy rằng tôi tham gia UI vì World Cup, bây giờ nếu đã gia nhập, tôi sẽ không dễ dàng rời đi."
Trong lòng Hoắc Tử Minh thở phào nhẹ nhõm.
Tô Dao lại : “Tôi nghĩ Hoắc Ưu hẳn là đã cho biết rồi… Tôi xin nghỉ phép để chữa bệnh.”
“Sao bây giờ mới chữa trị?” Hoắc Tử Minh .
Tô Dao khựng lại, mím môi không gì. Có rất nhiều lý do, phải bắt đầu từ đâu?
Nhìn thấy dáng vẻ như , Hoắc Tử Minh đưa tay ra xoa xoa đỉnh đầu của : "Thôi quên đi, em chịu đồng ý hợp tác trị liệu tôi đã rất mừng rồi. Hiện giờ em có thể ra cho tôi biết chuyện này, tôi cũng rất vui."
Kỳ thật, đã do dự vài giây trước khi đưa tay xoa đầu . Chỉ cần tỏ ra né tránh một chút thì sẽ rút tay lại.
Tô Dao ngước mắt lên, Hoắc Tử Minh một lúc rồi hỏi: "Tại sao?"
Trong đêm, đôi mắt lấp lánh như thể bầu trời sao.
Hoắc Tử Minh thu tay lại, mỉm như gió xuân ấm áp tháng ba: “Bởi vì tôi hy vọng em có thể tự mình kể cho tôi nghe chuyện của em, cũng hy vọng em có thể dựa vào tôi nhiều hơn, cho dù là lấy thân phận đội trưởng cũng .”
*Thình thịch!* Trong xe im lặng, Tô Dao nghe rõ ràng tiếng tim đập phát ra từ lồng n.g.ự.c mình.
Ánh mắt họ chạm nhau, dòng nước ngầm hỗn loạn lao thẳng vào bầu trời vô biên. Không ai lên tiếng trước, như thể họ không muốn vỡ khoảnh khắc dịu dàng này.
Hoắc Tử Minh là người mở cửa xe trước, nhẹ nhàng : "Đàn em, về nghỉ ngơi đi. Vẫn còn một trận chiến lớn nữa."
Anh lấy thân phận một đàn , một đội trưởng quan tâm đến , giữ khoảng cách thích hợp, Tô Dao biết rằng đang từng bước đến gần hơn và muốn từng bước hòa nhập vào cuộc sống của .
Tô Dao gật đầu và đưa tay kéo tay nắm cửa. Nhưng chưa kịp kéo ra, đã dừng lại, quay lại Hoắc Tử Minh.
"Đàn , em còn nợ một lần hẹn hò."
Bạn thấy sao?