Hủy Hôn [Tôi Tin [...] – Chương 16

"Vâng!"

Tô Dao thấy trên màn hình có chữ "Chiến thắng" khổng lồ, trên mặt mỉm , vô thức quay người lại, đưa tay về phía Hoắc Tử Minh.

Hoắc Tử Minh vừa tháo tai nghe ra cũng ngay lập tức, mỉm và đập tay với .

Tiểu Cửu ở bên kia cay đắng : "Sau khi Tô Dao tới, ông chủ không để ý tới chúng ta."

A Sơn phụ họa: "Đúng đúng , quả nhiên hùng khó qua ải mỹ nhân.”

[Bạn đang đọc Huỷ hôn edit và đăng tại Nhân Trí page]

Lý Đông xấu xa đi tới: "Tô Dao xinh đẹp như , nếu là tôi thì tôi cũng sẽ phải lòng. Ông chủ, tôi có thể theo đuổi một xinh đẹp như Tô Dao không?"

Hoắc Tử Minh Lý Đông, trên mặt lộ ra nụ lời rất đáng sợ: "Anh vừa mới thi đấu xong, còn muốn đấu lại?"

"Không, không, không!" Lý Đông xua tay, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.

Tô Dao người bị mọi người trêu chọc quay đi sang chỗ khác giả vờ rằng không phải là trung tâm của câu chuyện. Đương nhiên, không ai để ý đến nụ cứng đờ trên môi sau khi đập tay với Hoắc Tử Minh vừa rồi. Chỉ có mới biết, lúc chiến thắng, còn tưởng rằng Lục Lệ Thành đang ngồi bên cạnh mình.

Trong những năm qua khi còn là đồng đội, mỗi khi thắng một trận đấu, đều đập tay với Lục Lệ Thành để ăn mừng. Những thói quen do thời gian để lại không bao giờ có thể thay đổi . Nhưng không quá muộn để thay đổi thói quen từ bây giờ, dần dần từng bước tiến về phía trước.

Tô Dao bình tĩnh lại, : "Tôi đi vệ sinh."

“Được.” Hoắc Tử Minh đáp lại, ánh mắt lại dõi theo rời đi rồi mới thu lại.

Lục Lệ Thành ở bên kia thấy toàn bộ cảnh tượng này. Nhìn thấy Tô Dao và Hoắc Tử Minh mỉm đập tay với nhau, hai tay dưới bàn càng siết chặt hơn, giây tiếp theo mạch m..áu như muốn nổ tung. Lẽ ra ta phải là người ăn mừng với !

Lục Lệ Thành đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng : “Tôi đi vệ sinh,” rồi bước đi.

Chử Kiều Kiều bóng dáng rời đi của ta với vẻ mặt phức tạp.

Tô Dao bước ra khỏi phòng vệ sinh rồi chậm rãi rửa tay trước bồn. Nhìn dòng nước chảy, ngơ ngác trong giây lát. Đây là lần đầu tiên không chiến đấu cùng Lục Lệ Thành, không những ta còn trở thành đối thủ của . Cô không biết nên gọi huống này là đáng buồn hay là nực . Khóe miệng Tô Dao hiện lên một nụ khổ, lắc đầu, đưa tay tắt vòi nước.

Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Lục Lệ Thành đứng ở phía sau với vẻ mặt u ám.

Cô giật mình, cau mày: "Anh đang tính hù dọa người khác ở trong này à?"

Lục Lệ Thành không trả lời, ta tiến lên nắm lấy cổ tay , tức giận : “Khó trách em nhất quyết muốn rời khỏi KB. Thì ra em đã tìm bến đỗ tiếp theo của mình rồi. Anh nhớ lúc ở đại học Hoắc Tử Minh đã đuổi theo em phải không? Làm sao, cũ lại cháy à?”

Giọng điệu mỉa mai và lời đầy gai góc của ta lại một lần nữa khiến đau lòng, rỉ m..áu, phải chăng người càng quen thuộc càng biết dùng d.a.o đ.â.m vào đâu để tổn thương nhất?

Trái tim của Tô Dao đau đớn. Cô ta với vẻ hoài nghi, rồi cố gắng hất tay ta ra. Đáng tiếc, sức mạnh của Lục Lệ Thành quá lớn khiến không thể thoát ra .

Tô Dao hít một hơi, lạnh lùng : "Không phải bảo tôi rời khỏi KB sao? Vị trí của tôi đã bị người khác chiếm đoạt. Việc tôi rời đi không phải là hoàn thành tâm nguyện của sao?"

Lục Lệ Thành sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút áy náy cùng hối hận. Anh ta bình tĩnh lại, giọng điệu dịu dàng hơn: "Nhóc con, đó đều là những lời trong lúc tức giận của ! Chẳng phải đã xin lỗi rồi sao? Đừng cố ý sự nữa không? Quay về đi."

Tô Dao nở nụ mỉa mai: "Lục Lệ Thành, tại sao lại nghĩ nếu xin lỗi thì tôi nhất định sẽ chấp nhận? Ba chữ xin lỗi này có thể chữa lành vết thương đã ra cho tôi không!"

Dựa vào cái gì? Tất nhiên là bởi vì trong hơn mười năm qua, mỗi khi ta chọc giận , chỉ cần thái độ mềm mỏng dỗ dành vài câu, đều sẽ tha thứ cho ta.

Lục Lệ Thành vốn tưởng rằng lần này cũng giống như lần trước, chỉ cần ta chịu cúi đầu, cũng sẽ không so đo nữa. Nhưng mãi đến lúc này ta mới nhận ra rằng mọi chuyện đã khác. Thái độ quả quyết của , ý định rời đi và sự thất vọng trong mắt đều cho ta biết rằng thực sự muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với ta và không còn muốn liên quan gì đến ta nữa.

"Nhóc con..." Lục Lệ Thành mở miệng, lại không biết còn có thể cái gì. Một cảm giác bất an khó tả lan tràn trong lòng ta, ta chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.

Đột nhiên, sau lưng hai người vang lên một giọng lạnh lùng: "Đội trưởng Lục, nhân cơ hội tôi không có ở đây để cướp người của tôi à?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...