Trò chơi kéo dài ba hiệp, đội nào thắng hai ván trước sẽ vào chung kết.
Từ lúc ngồi xuống, Hoắc Tử Minh đã nhận ra Tô Dao vẫn luôn mình, trong mắt có vẻ dò hỏi và tò mò. Trong lúc đồng đội đang thảo luận kế hoạch tác chiến, nhân cơ hội quay đầu , nở nụ dịu dàng: “Đàn em, tôi dọa em à?”
Tô Dao lại thực sự gật đầu ngơ ngác. Đàn của hóa ra lại là một vị thần vô song trong giới E-Sports, sự thật này có vẻ hơi khó tin.
Hoắc Tử Minh nhướng mày : "Thì ra khuôn mặt của tôi đáng sợ như , xem ra cần phải dành thời gian đi căng da mặt."
Tô Dao sửng sốt một lúc và nhanh chóng phản ứng. Cô lắc đầu xua tay, hoảng sợ giải thích: "Ý tôi không phải , ý tôi là... "
Lời còn chưa dứt câu đã dừng lại dừng lại ở bên miệng. Chỉ vì Hoắc Tử Minh nhanh chóng đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của .
Hơn nữa thanh âm của còn dịu dàng, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Sau này còn có rất nhiều cơ hội giải thích cho em, hiện tại, chúng ta đã ở trên chiến trường, nghiêm túc đi."
Tô Dao vào đôi mắt dịu dàng của , cảm thấy như đang ngâm mình trong làn nước biển ấm áp của mùa hạ, ấm áp lại thấm vào ruột gan.
Cô sửng sốt cho đến khi cảm thấy một luồng hơi nóng xộc vào sau tai, vội vàng đi chỗ khác, cụp mắt xuống, gật đầu rồi nhẹ nhàng đáp: "Được."
Hoắc Tử Minh mỉm trìu mến, quay người cùng các thành viên trong nhóm thảo luận kế hoạch rồi kéo ghế của Tô Dao lại gần.
Ở phía đối diện, trong phòng của đội KB, nơi họ cũng đang thảo luận về biện pháp đối phó, Lục Lệ Thành đã thấy toàn bộ cảnh tượng vừa xảy ra giữa Tô Dao và Hoắc Tử Minh.
Khi thấy Hoắc Tử Minh đặt tay lên đầu Tô Dao, trong lòng ta dâng lên một cơn tức giận, đốt cháy nội tạng và cũng thiêu rụi đi mọi tâm tư thi đấu của ta. Không hiểu sao trong lòng ta lại cảm thấy khó chịu, lúc này chỉ muốn lao tới kéo Tô Dao ra ngoài hỏi tại sao lại phản bội ta.
Chử Kiều Kiều vẫn luôn ý tới từng tác của Lục Lệ Thành, thấy ta vẫn đang chằm chằm vào Tô Dao đối diện, ta khó có thể giữ nụ trên môi.
Chử Kiều Kiều từ nước ngoài về chỉ để trói người đàn ông trước mặt và tìm kiếm một cuộc sống ổn định cho mình. Nhưng lúc này Lục Lệ Thành, ta đột nhiên cảm thấy mình không thể nắm bắt .
Không, không ai có thể lấy đi tất cả những gì thuộc về ta! Cũng giống như văn phòng của KB, dù Tô Dao có tuyên bố chủ quyền thì cuối cùng chẳng phải nó vẫn thuộc về ta sao?
Chử Kiều Kiều cắn môi, đặt tay lên má Lục Lệ Thành, quay đầu ta lại, nhẹ giọng : “Anh Thành, là đội trưởng. Mọi người đã bàn bạc lâu rồi, nên vài lời đi."
Ánh mắt Lục Lệ Thành có chút u ám, ta bình tĩnh đồng đội của mình, trầm giọng : "Dù chúng ta dùng phương pháp nào đi nữa, UI nhất định phải bị đánh bại!"
"Đừng lo lắng, Thành." Đồng đội của ta trả lời.
Dù sao Leo cũng đã không chơi game trong vài năm rồi nên không có gì phải sợ cả.
Khi UI thua, chắc chắn Tô Dao sẽ biết rằng không ai có thể dẫn dắt đến vị trí vô địch của World Cup E-Sports ngoại trừ ta - Lục Lệ Thành, và đến lúc đó đương nhiên sẽ quay lại.
Lục Lệ Thành nghĩ như , liếc Tô Dao ngồi đối diện.
Tô Dao, người đang nghe Hoắc Tử Minh phân tích về các tuyển thủ KB, không biết nội tâm của Lục Lệ Thành, trong lòng thầm nghĩ: Kỳ thực Hoắc Tử Minh còn hiểu rõ các tuyển thủ KB hơn !
Đột nhiên, nhớ ra điều gì đó, đưa tay nhẹ nhàng khều áo của Hoắc Tử Minh: “Cái đó…”
Nghe giọng của , Hoắc Tử Minh dừng lại, , dịu dàng : “Ừ, em cứ đi.”
Tô Dao mím môi và chậm rãi : "Thật ra, Lục Lệ Thành từng là... fan của Leo. Anh ta đã nghiên cứu mọi trận đấu của . Có lẽ ta sẽ nhắm vào ."
Hoắc Tử Minh nhẹ: “Em đang lo lắng cho tôi ấy à?”
“Tôi lo lắng về chuyện tranh tài thắng thua!” Tô Dao lập tức phản bác. Dáng vẻ cố gắng che giấu khiến người ta có cảm giác như “giấu đầu lòi đuôi”.
Hoắc Tử Minh chớp chớp đôi mắt xanh như nước biển, nhẹ giọng : “Yên tâm, có tôi ở đây.”
Bạn thấy sao?