“Ông nội, cháu muốn hủy bỏ hôn ước.”
Ông cụ biến sắc: "Cháu , nhà họ Lục và nhà họ Tô là bè lâu năm.”
Tô Dao lấy từ trong túi ra một xấp văn kiện, đưa qua: “Ông nội yên tâm, cháu sẽ chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Tô cho Lệ Thành.”
Ông cụ mấy chữ to màu đen trên văn kiện, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ: "Cháu giao mọi thứ cho nhà họ Lục, lại hủy hôn ước, cháu có mưu đồ gì?"
Mưu đồ gì ---
Tô Dao nén sự chua xót trong lòng xuống, cúi đầu đáp: "Năm đó cha mẹ cháu qua đời vì tai nạn ô tô, số gia tộc muốn liên hôn cùng nhà họ Tô nhiều đến mức không đếm xuể, cháu có thể mưu đồ gì khi lựa chọn nhà họ Lục gần như sản chứ?"
Nói tới đây, cong khoé miệng tự giễu: "Ông nội, từ đầu đến cuối thứ các người muốn cũng chỉ là nguồn lực và mối liên hệ của nhà họ Tô, cháu chỉ là một con người mà thôi.”
Năm tuổi, lần đầu tiên thấy ta, rụt rè gọi một tiếng trai.
Năm mười bảy tuổi, ta tìm đến và hỏi liệu có muốn bỏ nhà đi cùng ta không, gật nhẹ đầu.
Nhưng trên bãi biển dưới ánh trăng, ta lại : “Chúng ta là em tốt cả đời”.
Tình thuở thiếu thời của trong mắt ta lại chỉ là trong lúc hoạn nạn. Từ thời cấp 3, đã theo đuổi ta, cùng cúp học, cùng ta lập đội chơi game. Cho tới bây giờ, ta đã dẫn dắt toàn đội trở thành đội dẫn đầu trong làng E-Sports Châu Á. Cô vẫn như xưa ăn ý cùng ta tập luyện. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Bởi vì, ta không ...
Ở tuổi mười tám, họ mặc đồng phục E-Sports màu đỏ và bắt đầu trận chiến đầu tiên với mười chiến thắng liên tiếp trong hạng đấu đôi.
Hai mươi tuổi, họ mặc đồng phục thiết kế riêng của đội màu xanh và trắng, cầm cúp và đặt nền móng khởi nghiệp.
Tô Dao từng tấm ảnh, ánh sáng trong mắt có chút lay . Mỗi cuộc thi đấu E-Sports đều có sự phối hợp ăn ý, tập luyện cũng thường phải xuyên đêm.
Nhưng về sau... Khi ta hai mươi ba tuổi, trở thành thủ lĩnh của một đội E-Sports . Cô sát cánh bên ta, từ thân phận thân đến vợ sắp cưới, trở thành một giai thoại trong giới eSport.
Lục Lệ Thành đã mạnh dạn thổ lộ tại lễ đính hôn: "Tình cảm của tôi dành cho Dao Dao hoàn toàn giống như từ trước tới nay và sẽ không thay đổi!"
Tất cả mọi người đều ghen tị bọn họ từ đồng đội trở thành người , chỉ có Tô Dao mới hiểu cảm giác đó. Lục Lệ Thành sẽ luôn coi như em chứ không phải vợ!
Khi cũ của ta trở về Trung Quốc, khi tên ta trong cuộc thi không còn tên Tô Dao theo sau, khi văn phòng của trở thành lãnh thổ của người khác.
Lục Lệ Thành : "Từ khi nào em lại trở thành người phụ nữ hẹp hòi như ?"
Tô Dao nhếch môi: "Tôi vốn là phụ nữ."
Tô Dao rũ mắt xuống, trong mắt tràn đầy thất vọng.
"Tiểu Dao thật đáng thương, ấy đã đính hôn với Lệ Thành ba năm mà vẫn chưa thừa nhận, hiện tại còn xuất hiện thêm cũ...”
Lời thề mà Lục Lệ Thành đưa ra trong tiệc đính hôn có bao nhiêu oanh liệt thì Tô Dao bây giờ trông càng thảm bấy nhiêu.
Tô Dao xem mọi chuyện như không thấy, sắp xếp lại thông tin trước trong máy tính văn phòng và rời khỏi câu lạc bộ. Ở tuổi hai mươi bốn, quyết định buông tay.
Sau lễ đính hôn, Tô Dao và Lục Lệ Thành chuyển đến biệt thự cưới ông cụ đặc biệt chuẩn bị cho họ.
Tô Dao quanh ngôi nhà mà từng coi là nhà lần cuối, kéo vali chuẩn bị rời đi. Lúc này, ổ khóa phát ra tiếng “tách”.
Lục Lệ Thành mở cửa đi vào, thấy Tô Dao đang kéo hành lý rời đi. Anh ta sửng sốt: “Đã muộn thế này, em đi đâu ?”
“Thỏa thuận đính hôn tôi lấy ra rồi, nhớ xé nó đi.”
"Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
“Em muốn hủy hôn ước phải không?”
"Đây không phải là điều muốn sao?"
Hy sinh một người, thành toàn ba người. Đó là điều tốt nhất có thể nghĩ ra.
Thượng Hải, quán bar ngoài bãi biển.
Tô Dao và Lục Lệ Thành vừa kết thúc trận đấu mô phỏng của Câu lạc bộ E-Sports KING và vội vã đến tham dự buổi họp lớp.
Trong phòng rất sôi , mọi người cùng nâng cốc chúc mừng nhau.
"Dao Dao, cậu và Thành đã đính hôn ba năm. Khi nào đám cưới sẽ tổ chức?"
“Mặc dù lúc đầu cậu chỉ giả vờ đính hôn để gặp người lớn tuổi, thực ra hai người rất hợp nhau nên dứt khoát biến giả thành thật đi.”
Nghe tiếng trò chuyện của các học cấp ba, Tô Dao vô thức Lục Lệ Thành.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen lắc rượu mạnh trong cốc và cau mày.
"Đừng nữa, Tô Dao và tôi là thân."
Tô Dao giật mình, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào.
Đính hôn ba năm, coi ta như người , ta lại coi như… em của mình.
Tô Dao giả vờ như không quan tâm, ranh mãnh, nhẹ nhàng đồng ý: "Ừ, đừng nữa."
Các học nghe lời này, chỉ cảm thấy tiếc nuối và lại bắt đầu bàn tán. Có người kể rằng có ai đó bởi vì người nhà không đồng ý nên bị ép cùng trai chia tay, gậy đánh uyên ương. Có người rằng người nào đó rất hợp với ai đó và họ mới kết hôn vào tháng trước.
Tô Dao ở bên cạnh lơ đãng lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc Lục Lệ Thành. Cô đã theo đuổi người đàn ông này từ khi còn học trung học, cùng ta trốn học để chơi game và giúp ta thành lập đội E-Sports KB.
Cho tới bây giờ, đã dẫn dắt toàn đội trở thành đội dẫn đầu trong làng E-Sports Châu Á. Cô vẫn như xưa ăn ý cùng ta tập luyện. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Bởi vì, ta không .........
Lúc này, điện thoại di vang lên.
Lục Lệ Thành cầm lên một chút, sắc mặt bỗng nhiên căng thẳng, lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tô Dao thu tầm mắt lại, phát hiện học Lâm Hạ ngồi cạnh đang .
"Dao Dao, giữa hai người xảy ra chuyện gì ?"
Cô ấy thẳng thừng hỏi: "Cậu là người giàu nhất Thượng Hải này, người theo đuổi cậu đã xếp hàng dài đến Pháp rồi. Cậu thật sự có ý định kết hôn với Lục Lệ Thành sao?"
Khi Tô Dao nghe những lời này, trong lòng dâng lên một cảm giác buồn vô cớ và se thắt bất lực.
Đúng vậy, gia tộc muốn kết thông gia cùng Nhà họ Tô nhiều vô số, vì cái gì phải kết hôn cùng Lục Lệ Thành?
" Chuyện sau này, không chính xác ." Tô Dao trả lời có chút chiếu lệ.
Hạ Lâm cũng không thêm gì nữa, gia nhập vào nhóm chuyện phiếm bên cạnh.
Tô Dao chỗ trống bên cạnh, trong lòng có chút khó chịu, lấy cớ đi vệ sinh bước ra khỏi phòng.
Lối vào cầu thang bộ.
Tô Dao đang định đẩy cửa đi vào thì lại nghe thấy giọng của Lục Lệ Thành từ bên trong truyền đến.
"Chỉ cần em chịu quay lại, có thể lập tức hủy bỏ hôn ước."
Hơi thở của Tô Dao như ngưng trệ, qua cửa kính người đàn ông đang đứng trên cầu thang với vẻ khó tin.
Anh ta đang nắm chặt điện thoại, lông mày nhíu lại lo lắng, vẻ mặt chưa từng thấy trước đây.
Tô Dao kinh ngạc , tay không cẩn thận đụng phải tay nắm cửa, phát ra tiếng .
Lục Lệ Thành sang, trầm giọng vài câu với đầu bên kia rồi cúp điện thoại.
Anh ta mở cửa bước ra ngoài, đặt tay lên vai Tô Dao như thường lệ.
"Tại sao em lại đi ra ngoài?"
Tô Dao nghiêng người tránh khỏi tác thân mật của ta, vẻ mặt nhàn nhạt : “Tôi hơi mệt, muốn về.”
"Được rồi, để đến phòng chào mọi người đã."
Lục Lệ Thành không thấy cảm bất thường của Tô Dao, xoay người đi vào trong phòng.
Tô Dao bóng lưng ta, nội dung cuộc điện thoại vừa nghe ở cầu thang vang vọng trong đầu .
Người ở đầu bên kia điện thoại có phải là lý do khiến ta chưa đồng ý kết hôn?
Một lúc sau, Lục Lệ Thành bước ra khỏi phòng bao, mặt vẫn còn hơi đỏ vì say.
"Nhóc con, đi thôi." Anh ta vòng cánh tay dài qua cổ Tô Dao rồi đi đến bãi đậu xe.
Tô Dao tránh không , cũng không thể vui vẻ như trước đó nữa.
Lục Lệ Thành say rượu nên chỉ có thể là lái xe.
Trên đường về. Tô Dao Lục Lệ Thành đang ngồi xem điện thoại di , vẻ mặt trở nên ôn hòa mà hiếm thấy trước đây.
“Anh đang chuyện với ai ?” Cô không nhịn hỏi.
Lục Lệ Thành gửi tin nhắn mà không hề nhấc mí mắt lên.
"Bạn cũ."
Bạn thấy sao?