Phụ thân ta treo bảng cầu hôn, tuyển Thám hoa lang Tạ Quan Huyền, đem gả ta cho chàng.
Thuở ấy, ta chẳng hay, chàng đã sớm có người trong lòng.
Về sau, phụ thân bị vu hãm, rơi vào lao ngục, chịu án biếm trích tới Lĩnh Nam.
Chàng liền đón thanh mai trúc mã trở về phủ, muốn nạp nàng bình thê.
Bà mẹ chồng nghiêm giọng dạy ta: “Ngươi vào cửa ba năm mà chẳng từng sinh nở, chẳng lẽ còn không cho con ta cưới thêm người?”
Tạ Quan Huyền thì nhạt mỉa mai: “Giờ ngươi đã chẳng còn chỗ dựa, tốt nhất đừng chuyện nữa.”
Hắn không hay, ta vẫn giữ bức hưu thư hắn từng phẫn nộ viết ra năm xưa.
Còn bảy ngày nữa, ta sẽ cùng phụ thân lên đường tới Lĩnh Nam.
1
Ngày phụ thân ta bị giam vào ngục, Tạ Quan Huyền liền đưa người cũ vừa mới hòa ly trở về.
Hắn đến viện của ta, giọng điệu dửng dưng: “Bảy ngày sau, ta sẽ nạp Tích Tang bình thê.”
“Nàng ấy chịu uất ức bao năm qua Dù ngươi có vạn lần không cam, cũng phải học cách nhẫn nhịn.”
Phụ thân ta còn chưa kịp thích nghi với cảnh lao tù, mà hắn đã chẳng buồn chờ đợi lấy một ngày.
Ta ngẩng đầu hắn, ánh mắt hắn lạnh lẽo như sương tuyết đầu xuân một tia ý cũng chẳng còn sót lại.
Ba năm thành hôn, ta vẫn chẳng thể lay lòng hắn.
Ta vội vàng quay mặt đi, che giấu nỗi thương tổn.
“Được thôi…”
Dù sao, ta cũng sắp phải rời đi rồi.
Hắn muốn đón ai vào phủ, ta cũng chẳng bận lòng nữa.
Tạ Quan Huyền thoáng ngỡ ngàng.
Hắn mấp máy môi, cuối cùng vẫn không lời nào.
Xưa nay hắn vẫn luôn là kẻ kiệm lời với ta.
Đợi hắn rời đi, ta mở hộp trang điểm, lật tìm tờ giấy ép dưới lớp trang sức.
Đó là hưu thư mà ba năm trước Tạ Quan Huyền đã viết cho ta.
Trên đó có tên hắn, cũng đã đóng dấu chỉ tay.
Chỉ cần nộp lên quan phủ là .
Chỉ cần nộp lên quan phủ,liền có thể đoạn tuyệt, đôi đường thanh thản.
2
Ba năm trước, trong yến tiệc Vinh Khoa, ta vừa gặp đã lòng với Thám hoa lang Tạ Quan Huyền.
Chưa đầy ba ngày, hắn liền nhờ người tới cửa cầu hôn.
Ta ngỡ đó là mối nhân duyên do trời ban tặng.
Cho đến khi hôn sự của Tống Tích Tang truyền đến kinh thành.
Hôm ấy, Tạ Quan Huyền uống say đến mê mệt.
Ta nấu một bát canh giải rượu, mang đến thư phòng.
Hắn gục trên án thư, mắt đỏ hoe, khẽ gọi tên ta: “Phó Chiêu Ý.”
Ta ngỡ hắn cần ta, vội vàng bước tới.
Thế , hắn lại cầm lấy trấn chỉ ném thẳng xuống đất.
Miếng trấn giấy bằng sứ nặng trịch rơi sát vạt váy ta.
Mảnh sứ vỡ tung, văng khắp nền gạch lạnh.
Ta kinh hãi đến mức tim như lỡ một nhịp.
Tạ Quan Huyền xưa nay luôn ôn hòa như ngọc, mà lúc này lại nghiến răng nghiến lợi: “Phó Chiêu Ý, tất cả đều là lỗi của nàng.”
“Nếu không phải nàng để mắt đến ta, nếu không phải nàng có một người cha Thượng thư bộ Lại…”
“Ta sao có thể bị ép cưới nàng, sao có thể trơ mắt Tích Tang gả cho kẻ khác.”
Trong giọng của hắn, lại mang theo oán hận ngút trời.
Thì ra,điều ta tưởng là cầm sắt hòa minh, rốt cuộc chỉ là giấc mộng đơn phương của riêng ta.
Một hơi nghẹn nơi ngực,không thở lên , cũng chẳng thể nuốt xuống.
Kìm không nổi, nước mắt từng giọt tuôn rơi.
Tạ Quan Huyền lảo đảo đứng dậy, cầm bút viết vội một tờ hưu thư.
Ký tên, điểm chỉ.
Rồi vung tay ném tờ giấy mỏng như cánh chuồn kia về phía ta.
Hắn : “Ta muốn hòa ly với nàng, để đưa Tích Tang trở về.”
Hắn say không nhẹ,đến cả những lời như cũng ra .
Ta cố nén , nghẹn ngào : “Chàng say rồi… Đợi tỉnh rượu hẵng .”
Ta cúi người nhặt lấy tờ giấy kia, xoay người rời đi, khẽ khép cửa lại.
Nước mắt như dòng sông vỡ đê, tuôn trào không ngừng trên má.
Ta lặng lẽ quay về viện một mình.
Gió đêm lạnh buốt, vẫn chẳng thể ta tỉnh táo hơn.
Ngày hôm sau.
Tạ Quan Huyền tỉnh rượu, lại trở về dáng vẻ ôn hòa lễ độ như thường.
Hắn không nhắc đến Tống Tích Tang nữa.
Cũng chẳng gì thêm về chuyện hòa ly.
Ta đem tờ giấy ấy, cất sâu nơi đáy hộp trang điểm.
Tự lừa mình dối lòng.
Rằng người trong lòng Tạ Quan Huyền đã là phụ nhân có chồng.
Rằng ta và hắn, ngày tháng còn dài.
3
Tống Tích Tang nhầm người.
Hai tháng trước, Tạ Quan Huyền đích thân viết thư cho tri huyện Tùng Dương, giúp Tống Tích Tang hòa ly.
Hắn lại thương nàng thân một mình, quạnh không nơi nương tựa, bèn đưa nàng về kinh an trí.
Giờ đây, hắn muốn đón nàng vào phủ bình thê.
Khi Tạ Quan Huyền dẫn Tống Tích Tang đến gặp ta, ta đang kiểm kê lại hồi môn của mình.
Năm xưa gả cho Tạ Quan Huyền, ta mang theo tám mươi rương hồi môn.
Giờ đây phải kiểm từng món một, đổi lấy ngân phiếu, để còn xoay xở lo liệu trong ngục.
Tạ Quan Huyền bước qua ngưỡng cửa.
Ta liền khép lại sổ, đứng dậy đón hắn.
Hắn : “Tích Tang muốn ở trong viện này, nàng dọn ra đi.”
Giọng điệu lãnh đạm, dứt khoát.
Không hề để ta có cơ hội thương lượng.
Viện này là nơi gần phòng Tạ Quan Huyền nhất.
Trong sân trồng đầy hoa cỏ rực rỡ, có cả cây hải đường do chính tay hắn trồng.
Bạn thấy sao?