Hướng Về Mặt Trời – Chương 1

1-4

1.

Vừa đi khám thai về, tôi đã thấy một nhóm họ hàng đến nhà tôi.

Anh cả đang quỳ trên thảm, cúi đầu hút thuốc, bên cạnh ta là chồng tôi người đang thở dài thườn thượt.

Chị dâu tôi ngồi ở trên sofa khóc sướt mướt, vừa khóc vừa ném đồ đạc, trên sàn rất bừa bãi, mẹ chồng ngồi bên cạnh liên tục an ủi chị ta.

Tôi không tiến lại gần, chỉ tùy tiện chào hỏi, im lặng trở về phòng.

Tôi không quan tâm vì sao hai vợ chồng bọn họ cãi nhau.

Tôi chỉ biết, bé con trong bụng tôi mới ba tháng, tôi không thể mạo hiểm để con mình gặp rủi ro bị dị tật, nếu ở phòng khách tôi sẽ phải ngồi chịu đựng khói thuốc lá, nghe chị dâu kể về những mâu thuẫn lông gà vỏ tỏi của hai vợ chồng họ.

Chị dâu và cả cãi nhau cũng chẳng phải một hai lần.

Nguyên nhân chẳng qua là cả lại tán tỉnh nào đó, hoặc lại cùng ai đó ra ngoài đánh bạc thua tiền, lần nào cũng náo loạn đến long trời lở đất.

Tôi đã quen rồi.

Huống hồ, chị ta còn khiến nhà tôi thành thế này, tôi không nổi giận ngay tại chỗ đã không tệ rồi.

Vợ chồng cãi nhau không ở nhà của mình cãi, mà đến nhà em dâu đang mang thai ném đồ đánh nhau loạn xạ, còn hút thuốc nhả khói là cái thói quỷ gì ?

Tôi định nằm xuống giường nghỉ ngơi một lát.

Không ngờ, mẹ chồng tôi trực tiếp mở cửa phòng tôi với vẻ mặt không có thiện ý.

"Lưu Vũ, chị dâu mày khóc thành như , mà một câu quan tâm mày cũng không có hả?"

Tôi cau mày:

"Mẹ, chẳng phải mẹ và Lâm Dương đều đang quan tâm chị ấy sao? Bên ngoài đầy khói thuốc, một phụ nữ mang thai như con ở đó gì?"

Sắc mặt của mẹ chồng lập tức thay đổi.

"Sao mày lại yếu ớt như ? Có chút mùi thuốc lá mà gào lên gì? Bây giờ trong nhà sắp sập rồi, mà mày chỉ biết lo cho bản thân mày thôi! Rốt cuộc mày có lương tâm không!"

Tôi phục rồi.

Không ngờ trong thời kỳ mang thai tránh ngửi khói thuốc lá lại chính là yếu đuối?

Đây là kiểu ngụy biện gì ?

2

Ngay khi tôi sắp nổi giận, thì chồng tôi cuối cùng cũng tiến vào giảng hòa.

"Mẹ, mẹ đừng tranh cãi với Tiểu Vũ nữa, em ấy còn đang mang thai. Khi mang thai vốn không thể ngửi khói thuốc lá. Đây không phải vấn đề yếu đuối hay không yếu đuối."

Rồi thở dài một hơi, quay đầu qua khuyên tôi:

"Vợ à, là không tốt, chỉ lo lắng mỗi chuyện của cả mình, mà quên mất em không ngửi mùi thuốc lá. Em yên tâm, đã bảo cả dập thuốc lá rồi, bây giờ ấy đang mở cửa sổ để thông gió, lát nữa trong phòng khách sẽ hết mùi thôi, em yên tâm.”

Nhìn thấy dáng vẻ chân thành của Lâm Dương, cơn tức giận của tôi cũng tiêu tan một nửa.

Bỏ đi, mẹ chồng thích gì thì nấy, dù sao bà ta cũng không thường đến đây, miễn chồng luôn đứng bên cạnh tôi là rồi.

Tôi sống với chồng, chứ không phải sống với gia đình ấy.

Nghĩ đến đây, thái độ của tôi cũng dịu đi.

"Chồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rất nghiêm trọng à?"

Vẻ mặt Lâm Dương có chút chán nản:

"Ừ, cả của bị lừa 50 vạn chẳng những thua tất cả tiền tích góp nhiều năm của hai người họ, còn nợ ngân hàng 20 vạn. Bây giờ chị dâu đang loạn đòi ly hôn với ấy."

Tôi có chút nghi ngờ:

"Không đúng nha, trước đây không phải cả kiếm chút tiền sao? Nghe ấy lời mười mấy vạn, sao lại..."

Tôi chưa kịp xong, chồng tôi đã ngắt lời tôi:

“Đừng nhắc tới nữa, ấy bị một người phụ nữ lừa đi đầu tư. Lần đầu đầu tư 5 vạn thì lãi 1 vạn; lần thứ hai đầu tư 10 vạn thì lãi 3 vạn; lần thứ ba đầu tư 20 vạn thì lãi 7 vạn. Do thế, lần này ấy đầu tư thẳng 50 vạn, giờ thì hay rồi, đối phương trực tiếp thu lưới, một xu cũng không lấy lại ."

Tôi lập tức hiểu ngay. Đây không phải là mổ lợn* sao?

*杀猪盘 (Mổ lợn): Đề cập đến một phương thức lừa đảo mà những kẻ lừa đảo sử dụng Internet để kết và lôi kéo nạn nhân đầu tư vào cờ bạc.

Suy tính lại, thì đây là khoản lỗ ròng 39 vạn.

Đầu tư 5 vạn, kiếm lợi nhuận ròng 1 vạn trong vài ngày, với lãi suất hàng năm hơn 1.000%.

Hay thật, nếu ngân hàng định kỳ đưa ra mức lãi suất 4%, thì không biết có bao nhiêu người sẽ xếp hàng gửi tiền vào đó rồi. Lãi suất một năm hơn 1000%? Có chuyện tốt như , thì tại sao người ta không kể cho người thân mà lại với ta?

Trò lừa đảo rõ ràng biết bao nhiêu, thế mà vẫn có thể lừa trai của chồng tôi 39 vạn!

3

Tất nhiên, suy cho cùng đây là chuyện nhà người khác.

Tôi cũng không tiện nhiều.

Tôi chỉ cau mày, an ủi :

"Haizzz, thật sự quá xui xẻo rồi. Anh khuyên nhủ lại cả đi, tiền mất thì có thể kiếm lại , đừng suy nghĩ nhiều."

Rõ ràng tôi có ý tốt, không ngờ mẹ chồng nghe xong lại tức giận:

"Tiền mất thì kiếm lại? Nói thì dễ! Bọn đòi nợ tìm đến cửa nhà rồi, chị dâu mày cũng muốn ly hôn, chị dâu của mày đòi ly hôn! Cho dù sau này có kiếm tiền, lấp cái hố nợ nần, gia đình không còn, thì có ích lợi gì?"

Tôi hoa mắt chóng mặt vì tiếng gào của bà ta.

Dường như đã hiểu biết ý định của bà ta, tôi mở miệng thăm dò:

"Mẹ, ý của mẹ là?"

Hệt như đã sớm chờ đợi tôi hỏi câu hỏi này, đôi mắt bà ta tức khắc sáng lên.

"Trong thẻ của con không phải có tiền à? Hồi con kết hôn, chúng ta đã cho con 20 vạn sinh lễ, mẹ con cho con 20 vạn của hồi môn, tổng cộng vừa đủ lấp đầy cái hố này. Con hãy đóng góp vì gia đình này đi, mau lấy tiền ra giúp đỡ trai con."

Tôi không gì, mẹ chồng tôi thêm:

"Con yên tâm, chúng ta sẽ không lấy không của con, coi như mượn con đi. Chúng ta sẽ trả lãi cho con dựa theo lãi suất ngân hàng, còn tiền gốc thì sau này sẽ trả từ từ."

Ha, quả nhiên là đang nhắm vào tôi.

Lòng tôi lạnh ngắt.

Tôi còn đang mang thai, vì nghén nặng khi mang thai mà phải nghỉ việc, trước mắt tôi đang thất nghiệp, ở nhà đợi sinh con.

Điều duy nhất khiến tôi dám nghỉ việc để dưỡng thai chờ sinh con chính là vì trong thẻ có hơn 30 vạn này, bà ta thì hay rồi, chẳng những nhắm vào sinh lễ của tôi mà còn nhớ nhung đến của hồi môn của tôi.

Thật là không biết xấu hổ!

Hơn nữa, nếu Lâm Cương cần tiền gấp vì ta bị bệnh, thì tôi còn có thể cho mượn.

Nhưng đây là ta nợ tiền do bị lừa đảo, là nợ tiền của ngân hàng, hai vợ chồng họ có tay có chân, từ từ tự mình trả là rồi, tại sao nhất quyết phải mượn tiền từ một phụ nữ đang mang thai như tôi để trả nợ ngân hàng?

Lý do chỉ có một.

Nợ tiền ngân hàng không thể không trả, nợ tiền của tôi có thể không cần trả.

Ngay từ đầu bọn họ đã tính không trả lại tiền mượn tôi!

4.

Tôi thẳng thừng từ chối bà ta:

“Mẹ, như thế e là không . Con còn đang mang thai, sau này sinh con, còn phải bảo mẫu, mua sữa bột, đâu đâu cũng cần tiền. Mẹ bảo cả nghĩ lại tìm cách khác đi."

"Đây là viện cớ chứ gì? Sinh con mà đẻ thường chả tốn bao nhiêu tiền, trong thời gian mày ở cữ tao sẽ chăm sóc, không cần bảo mẫu, còn về sữa bột thì càng không cần, sữa mẹ có dinh dưỡng hơn sữa bột. Nói trắng ra, mày chỉ không muốn giúp đỡ thôi.”

Mẹ chồng chống nạnh, vẻ mặt thù địch mắng tôi.

Tôi ngẩn người trước mấy lời vớ vẩn của bà ta.

Bà ta vô cùng hài lòng với phản ứng của tôi, cho rằng lý do của mình hoàn hảo đến mức tôi không thể bác bỏ , khóe miệng nhếch lên một nụ .

Nhưng bà ta không biết.

Tôi chỉ sốc vì sự vô liêm sỉ của bà ta.

Những lời độc ác của bà ta càng củng cố quyết tâm một xu cũng không cho của tôi.

Tôi không muốn lúc sinh mổ đến tiền phẫu thuật cũng không có, lúc ở cữ tiền bảo mẫu cũng không có, thậm chí sinh xong rồi tiền mua sữa bột cũng không đủ!

Nếu , thì chẳng bằng tôi không sinh.

Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với bà ta nữa.

Mà quay đầu, chằm chằm vào người chồng chưa bao giờ lên tiếng của mình.

Hỏi ấy: "Lâm Dương, ý của thì sao?"

Mẹ chồng gì cũng đều không quan trọng, điều duy nhất tôi quan tâm bây giờ chính là thái độ của Lâm Dương.

Nếu ấy đứng về phía tôi, chúng tôi sẽ cùng nhau đuổi mẹ ấy và vợ chồng trai ra khỏi nhà, chặt đứt ý nghĩ mượn tiền của bọn họ.

Nhưng nếu ấy cũng có cùng suy nghĩ như mẹ chồng.

Vậy thì, tôi sẽ ly hôn với ấy!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...