Nhưng tôi thì khác. Tôi thật lòng thương bà nội của mình.
Nếu không vì muốn bà có một cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi thậm chí đã chẳng đồng ý về sống tại nhà họ Hứa.
Việc đuổi Hứa Gia Gia ra khỏi nhà cũng chỉ để tôi có một môi trường yên ổn mà ôn luyện trước kỳ thi đại học.
Ở trường, tôi không dám vượt trội, tôi luôn cố gắng học tập chăm chỉ hơn bất kỳ ai.
Tôi chưa từng đặt tương lai của mình vào thái độ của cha mẹ ruột. Họ thương tôi hay không, điều đó không quan trọng.
Chỉ cần mọi thứ kết thúc, tôi sẽ đưa bà nội rời khỏi đây.
*
Nhân lúc mẹ Hứa mải suy nghĩ và buông tay, tôi nhanh chóng chạy đến bên bà nội.
Bàn tay đen sạm của bà nắm chặt một chiếc khăn tay. Trước đó, bà đã lén dùng khăn lau nước mắt.
Tôi ôm chầm lấy bà, như hồi bé vẫn thường . Quay đầu về phía cha mẹ Hứa, tôi kiên định :
"Có những ân trên đời không thể đo đếm bằng tiền bạc. Bà nội đã nuôi dưỡng con, nếu mọi người chê bà, hãy để con cùng đi."
Cha mẹ Hứa nhau rất lâu, không lời nào.
Tôi biết mẹ Hứa là người dễ , cũng dễ bị những lời cảm mủi lòng. Bà vừa kéo tay cha Hứa, vừa khóc nghẹn:
"Hãy theo ý Hạ Hạ. Nếu A Minh và Gia Gia đối xử với tôi như thế, tôi không biết sẽ bao người ngưỡng mộ."
Đúng , ngay cả sự của bà cũng mang tính cao ngạo. Với bà, những cảm giữa con người chỉ là một công cụ để trang trí và phô bày.
Thậm chí, sự thiện chí bà thể hiện với tôi lúc này cũng chỉ nhằm mong rằng tôi sẽ gắn bó, trung thành với bà giống như với bà nội tôi.
Dù , mục đích của tôi đã đạt . Bà nội phép ở lại nhà họ Hứa và nhận sự đối xử như một vị khách.
Hiếm hoi lắm, cha Hứa mới khen ngợi tôi:
"Không hổ danh là con của Hứa Trạch, trọng nghĩa, biết ơn nghĩa."
Nhưng tôi không quan tâm đến lời khen ấy. Ánh mắt của ông ta khi tôi chẳng khác nào đánh giá một món hàng hóa chuẩn bị mang đi rao bán.
Tôi không muốn trở thành một Hứa Gia Gia thứ hai, một hình ảnh giả tạo tô vẽ bằng những bông hoa và lời dối.
Khi cha Hứa cảm ơn bà nội đã "dạy dỗ" tôi tốt, tôi nhanh chóng ngắt lời ông, dắt bà về phòng của mình.
*
Phòng ở của nhà họ Hứa rộng rãi, sạch sẽ, không bị dột hay lạnh lẽo như căn nhà cũ. Điều này khiến bà nội có chút không quen.
Ngồi bên giường, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, :
"Đây vốn là trách nhiệm mà cha mẹ con phải gánh vác từ trước. Bà đã thay họ nuôi con bao nhiêu năm, giờ đây cứ yên tâm sống tại đây, không có gì phải áy náy cả."
Tôi thêm:
"Chẳng bao lâu nữa, con sẽ tự lập. Con cũng có thể kiếm tiền, dù ít hay nhiều, bà sẽ không còn phải sống trong một căn nhà tồi tàn, chỉ cần gió mạnh là có thể bị cuốn bay đi."
Đôi mắt đục ngầu của bà lại ngân ngấn nước. Bà gật đầu liên tục, rồi ôm tôi vào lòng:
"Bà tin con, bà tin. Hạ Hạ của bà là đứa trẻ tốt nhất trên đời."
*
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Minh bước vào, ánh mắt đầu tiên dừng lại trên đôi mắt còn hoe đỏ của tôi, sau đó chuyển sang hình ảnh tôi và bà nội đang ôm chặt lấy nhau.
Anh ta xin lỗi, một lần nữa. Có vẻ gần đây ta luôn phải xin lỗi tôi.
"Lúc nãy, mặc dù tôi ngăn cản không cho bà nội vào phòng giúp việc, thật ra cũng chỉ là vì tôi nghĩ đó là phép lịch sự tối thiểu của gia đình giàu có. Trước đây, tôi chưa từng nhận ra rằng trên đời này, có những cảm không thể mua bằng tiền bạc."
Để bày tỏ thành ý, kể từ hôm đó, Hứa Minh bắt đầu gọi bà nội là “bà” giống như tôi.
Ban đầu, bà nội không dám đáp lại, rõ ràng bà rất quý mến ta.
Trong khả năng của mình, bà chăm sóc Hứa Minh từng chút một. Lúc đầu, ta còn từ chối, vì không quen với sự quan tâm mà không phải trả lương.
Nhưng rồi, có lần Hứa Minh bị cảm cúm nặng, sốt cao liên tục. Bà nội không ngủ suốt đêm, chăm sóc ta từng li từng tí.
Cứ nửa tiếng một lần, bà lại thay khăn ướt đặt lên trán .
Lần cuối cùng tôi thay khăn ướt cho Hứa Minh, cơn sốt của ấy đã hạ. Trong ánh mắt ánh lên một tia sáng ươn ướt, và dõi theo bóng dáng còng lưng của bà nội khi bà bước ra ngoài, rất lâu, rất lâu.
Từ đó, Hứa Minh không còn phản kháng việc để bà chăm sóc nữa.
Anh bắt đầu thoải mái tiếp nhận sự quan tâm và chăm lo từ bà. Thậm chí, thỉnh thoảng còn nũng với bà.
Có lần, tôi và Hứa Minh cùng năn nỉ bà món sườn xào chua ngọt. Cảnh tượng này bị mẹ Hứa bắt gặp khi bà đi ngang qua.
Chiều hôm đó, bà gọi Hứa Minh vào chuyện.
Bạn thấy sao?