Tôi chẳng bận tâm, chỉ nhẹ:
"Tôi cũng không hiểu nổi, tại sao một kẻ bắt nạt lại cần tâng bốc như một ngôi sao trước khi xin lỗi nạn nhân. Bà đúng là một nhà giáo dục xuất sắc, quả thật từ 'chấp nhận' bà dùng rất đúng chỗ."
Mẹ Hứa ở đầu dây bên kia rõ ràng bị lời của tôi cho choáng váng, tiếng thở gấp vang lên qua ống nghe.
Để tránh nghe thêm những lời không lọt tai, tôi bật tự chế giễu mình, cắt lời bà:
"Có lẽ nếu từ nhỏ tôi lớn lên trong nhung lụa, có cha mẹ thương hết mực chỗ dựa, thì tôi đã hiểu những điều này."
Nói xong, tôi cúp máy ngay lập tức.
Sau đó, gia đình họ Hứa nhiều lần cố gắng liên lạc lại với tôi.
Tôi luôn giữ thái độ kiên quyết:
Hoặc là Hứa Gia Gia rời khỏi nhà họ Hứa, hoặc để ta tự trải nghiệm cảm giác bị chai rượu đập vào đầu. Chỉ khi đó tôi mới dám sống chung dưới một mái nhà với ta.
"Dù sao thì ta cũng từng dùng chai rượu đánh học. Một kẻ có khả năng g.i.ế.c người tiềm tàng như thế, sao tôi tin rằng an toàn của mình đảm bảo?" Tôi cố tỏ ra nhẹ nhàng khi .
Gia đình họ Hứa đứng trước mặt tôi, cả bốn người đều lộ vẻ khó coi. Đặc biệt là Hứa Gia Gia, ánh mắt ta tôi đầy hận thù.
Cuối cùng, mẹ Hứa lên tiếng trước:
"Gia Gia cũng không cố ý. Nó bị những xấu trong lớp xúi giục mà thôi."
"Ồ, thế sao?" Tôi nghe , chống cằm mỉm , đáp:
"Nhưng những ' xấu' đó lại gọi Gia Gia là đại tỷ."
Câu này khiến cả sắc mặt của cha Hứa cũng tối sầm lại.
Có lẽ vì thái độ không nhượng bộ của tôi quá chướng mắt, cha Hứa trầm giọng , dùng chất giọng uy nghiêm quen thuộc:
"Chúng ta đã điều tra ở trường rồi. Trường này tuy có vẻ là giáo dục quý tộc, không tránh khỏi những học sinh có ý đồ xấu. Chúng ghen tị với xuất thân của Gia Gia, cố ý dẫn dắt nó đi sai đường."
Rõ ràng ông hoàn toàn bênh vực Hứa Gia Gia.
Tựa như một vở kịch, ánh mắt ngấn lệ của Hứa Gia Gia khóa chặt lấy tôi.
Giọng ta run rẩy, đầy nghẹn ngào:
"Ha Hạ, tôi biết những hành của mình đã tổn thương cho cậu. Nhưng nếu không phải ngay từ khi nhập học cậu đã luôn đối đầu với tôi, thì sao tôi lại bị người khác xúi giục? Cậu nghĩ rằng khi tay mình dính m.á.u của học, tôi cảm thấy dễ chịu sao?"
Nói đến đây, Hứa Gia Gia như muốn bật khóc ngất đi.
Thấy , ánh mắt của mẹ Hứa dành cho ta càng thêm phần xót xa, đau đớn khôn nguôi.
Hứa Minh đứng bên cạnh, ánh mắt lưỡng lự qua lại giữa tôi và Hứa Gia Gia, vẻ mặt đầy phân vân. Cuối cùng, ta chọn cách dàn hòa:
"Ha Hạ, Gia Gia là đứa trẻ tôi đã chứng kiến trưởng thành. Nó không phải người xấu. Tôi nghĩ giữa hai đứa có chút hiểu lầm. Cứ từ từ, sau này tiếp nhiều sẽ hóa giải thôi."
Đến giờ phút này, ta vẫn ngây thơ tưởng rằng tôi và Hứa Gia Gia có thể hòa thuận chung sống về sau.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Trừ Hứa Gia Gia vẫn cúi gằm, khóc nức nở, tất cả đều dường như ngầm trách móc rằng nếu tôi còn lớn chuyện nữa, thì chính tôi là kẻ không biết điều.
Không buồn phí lời thêm, tôi lấy điện thoại ra. Dưới ánh mắt bỗng chốc căng thẳng của Hứa Gia Gia, tôi bấm nút phát video.
Đoạn video này tôi đã xin từ các camera giám sát quanh quán ăn gần trường, sau mỗi lần lê thân tàn ma dại về sau trận đòn.
Trong video, Hứa Gia Gia một nhóm nữ sinh bao quanh. Người dẫn đầu là con của một quản lý cấp cao thuộc công ty nhà họ Hứa.
Cô đó nịnh nọt, tươi :
"Gia Gia tỷ, hôm nay muốn dạy dỗ con nhỏ tiện nhân kia thế nào đây?"
Xa rời khuôn viên trường học, chiếc mặt nạ học sinh gương mẫu của Hứa Gia Gia cũng không còn nữa. Cô ta rút một điếu thuốc từ túi áo, châm lửa rồi nhếch môi lạnh về phía con hẻm tối đen trước mặt:
"Hôm nay giáo viên mới hỏi chuyện thương tích trên người Doãn Ha Hạ, con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó còn dám tôi. Vậy thì lột mí mắt nó ra, cho nó thỏa thích."
Ký ức về lần đó như d.a.o găm trở lại.
Hứa Gia Gia sai người cạy mí mắt tôi, rồi dùng đèn pin chiếu sáng cực mạnh vào mắt tôi không ngừng. Cảm giác chói lòa đến mức tôi dần mất đi thị lực, trước mắt chỉ còn một khoảng trắng xóa.
Hôm đó, tôi lần theo từng viên gạch lát đường, từng bước một mò mẫm về nhà.
Tôi vờ như mình mệt vì học hành, nở nụ chào bà nội rồi chui vào phòng ngủ.
Bạn thấy sao?