Giữa đêm khuya, bóng người hiện lên trên ô cửa sổ giấy xanh cũ kỹ.
Dáng người rộng vai, tóc ngắn—là bóng của một chàng trai.
Tôi lập tức cảnh giác, bật người dậy, tay sờ vào con d.a.o gọt hoa quả đặt trên bàn trà.
Vừa áp tai vào cửa, tôi nghe thấy một giọng quen thuộc:
"Doãn Hạ Hạ, em ngủ chưa?"
04
Đó là giọng của Hứa Minh— trai của Hứa Gia Gia.
Cũng chính là một trong những lý do khiến Hứa Gia Gia không thể ưa tôi.
Ngày khai giảng lớp 10, tôi đã ngất xỉu trước cửa căng tin vì đói. Chính Hứa Minh đã mua cơm cho tôi.
Chuyện này đến tai Hứa Gia Gia, ta nổi trận lôi đình.
Cô ta không cho phép Hứa Minh quan tâm đến bất kỳ nào ngoài mình.
Nhưng từ sau lần đó, Hứa Minh lại càng để ý đến tôi hơn.
Hứa Gia Gia phẫn nộ. Không thể kiểm soát Hứa Minh, ta quay sang hành hạ tôi.
Điều ta không biết là, kể từ sau lần Hứa Minh giúp đỡ, tôi cũng cố gắng tiếp cận ta.
Vì khi Hứa Minh chìa tay kéo tôi dậy, cả tôi và vị đại thiếu gia của tập đoàn Hứa Thị đều thấy.
Trên cổ tay bên trong của chúng tôi, có hai vết bớt đỏ giống hệt nhau.
Tôi từ trong nhà chạy ra gặp Hứa Minh.
Lần này, tôi không đội mũ để che vết thương, mà thẳng thắn để lộ những dấu vết bị Hứa Gia Gia bắt nạt ngay trước mắt ta.
Khi ánh mắt của Hứa Minh dừng lại ở lớp băng gạc trên trán tôi, vẻ mặt ta thoáng hiện sự hối hận.
"Xin lỗi, tôi không biết Gia Gia định chuyện như ."
Tôi biết ta đang cảm thấy tội lỗi vì điều gì.
Trước đây, khi Hứa Gia Gia khóc lóc, quậy , thậm chí dọa tự tử để cấm ta tiếp với "đứa con lớn lên từ bãi rác" như tôi, ta đã luôn biết rõ sự thù địch của ta dành cho tôi.
Thế , chỉ vì Hứa Gia Gia viện cớ mượn sách thư viện mà quên trả, ta lại để ta đẩy mình rời đi.
Không có sự bảo vệ của Hứa Minh, tôi trước mặt Hứa Gia Gia chẳng khác gì một con kiến nhỏ bị nghiền nát tùy ý.
Cô ta muốn hành hạ tôi thế nào cũng .
Trước lời xin lỗi của Hứa Minh, tôi im lặng, không đáp.
Thấy , ta liền nhét túi thuốc đang cầm trên tay vào tay tôi.
"Tôi nghe bố mẹ , có thể em à em ruột của tôi." Hứa Minh , ánh mắt chân thành tôi, giọng có chút căng thẳng, "Nếu điều đó là thật, em có đồng ý chuyển về sống cùng chúng tôi không? Hạ Hạ, tôi có thể chăm sóc em."
"Tôi không đi." Tôi cắt ngang lời ta, dứt khoát đáp, "Hứa Gia Gia sẽ đánh c.h.ế.t tôi."
Lời quá thẳng thừng khiến Hứa Minh nghe xong không khỏi nhíu mày.
Anh ta định lên tiếng bênh vực người em mà mình đã cưng chiều suốt mười lăm năm, ánh mắt lại vô chạm phải vết thương trên trán tôi.
Ánh mắt của Hứa Minh mềm lại.
Anh ta suy nghĩ rất lâu, sau đó mới nghiêm túc với tôi:
"Chuyện của Gia Gia, tôi sẽ về xử lý.
Hạ Hạ, em đừng sợ. Nếu em thật sự là con của nhà họ Hứa, thì việc bảo vệ em không bị tổn thương chính là trách nhiệm của tôi."
Nói xong, Hứa Minh tiến lên một bước, định nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên trán tôi, tôi đã nghiêng đầu tránh đi.
Tôi hỏi ta:
"Nếu Hứa Gia Gia vẫn nhất quyết muốn tôi, có sẵn sàng đuổi ta ra khỏi nhà họ Hứa không?"
Hứa Minh không trả lời. Tôi biết ta bị câu hỏi đó khó.
Không chỉ ta, cả gia đình họ Hứa đều như .
Sau khi xác minh sự thật, họ chỉ nghĩ đến việc chấp nhận thêm một người con vào gia đình.
Dù rằng mối quan hệ bắt nạt và bị bắt nạt giữa tôi và Hứa Gia Gia quá rõ ràng, họ cũng chưa từng nghĩ đến việc đuổi ta ra khỏi nhà.
Trước khi rời đi, Hứa Minh chỉ với tôi một câu:
"Sẽ có cách mà."
Tôi không phản ứng, thậm chí chẳng buồn dùng ánh mắt bày tỏ sự thất vọng.
Tôi muốn xem, họ sẽ nghĩ ra cách giải quyết nực đến mức nào.
05
Ba ngày sau, mẹ Hứa gọi điện cho tôi, giọng đầy phấn khởi.
Bà rằng Hứa Gia Gia đã đồng ý xin lỗi và hòa với tôi, từ nay chúng tôi có thể sống hòa thuận trong gia đình Hứa.
"Được thôi." Nghe , tôi bật , đáp: "Hãy để Hứa Gia Gia đến đây. Đợi tôi dùng đế giày giẫm lên mặt ta, rồi tự tay đập vào đầu ta một cú, lúc đó tôi sẽ tin lời xin lỗi của ta."
Lời của tôi khiến mẹ Hứa nghẹn lại, như không tìm từ nào để đáp.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng bà lên tiếng:
"Hạ Hạ, sao con lại trở nên... như thế này..."
Bà định gì? Là cay nghiệt, cố chấp hay ngang ngược vô lý?
Bạn thấy sao?