Trong lòng tôi, thậm chí còn có chút thương cho Hứa Gia Gia.
Năm đó, vì muốn đạt quyền lực, Hứa Trạch đã không ngần ngại đưa Hứa Gia Gia ra vật hy sinh.
Thế bao nhiêu năm qua, ai cũng nhận ra cảm mà Hứa Gia Gia dành cho Hứa Minh.
Bây giờ, giữa ta và Hứa Minh hoàn toàn không còn khả năng nào nữa.
Hứa Gia Gia nhiễm bệnh từ lão già kia và nhanh chóng bị ông ta vứt bỏ.
Từ đỉnh cao rơi thẳng xuống bùn lầy, tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai tháng ngắn ngủi.
Đây cũng chính là lý do sau khi tôi rời khỏi nhà họ Hứa, Hứa Trạch không còn tiếp tục khó tôi nữa — bởi vì Hứa Gia Gia đã thất thế.
Ai cũng biết ta chỉ là một đứa con nuôi của nhà họ Hứa. Cái mà lão già kia trao cho ta chỉ là một ảo tưởng về quyền lực, chứ không phải là quyền lực thực sự.
Khi Hứa Gia Gia không còn xinh đẹp và đáng như trước nữa, ta liền bị vứt bỏ không thương tiếc.
Chính trong sự dày vò đó, suy nghĩ của ta càng trở nên cực đoan.
Thế , dù như , ta vẫn không chọn cách trả thù kẻ đã đẩy mình vào cảnh này, mà lại quay sang muốn kéo tôi và Hứa Minh xuống cùng.
*
Nhưng suy nghĩ của ta cũng chẳng kéo dài lâu.
Cuối cùng, sau nhiều ngày bị giam giữ trong phòng tạm giam mà không nhận sự bảo lãnh của vợ chồng nhà họ Hứa, Hứa Gia Gia đã quyết định tố cáo cha mẹ nuôi của mình.
*
Khi tôi lên đường đến phương Bắc để nhập học, vụ bê bối hối lộ của nhà họ Hứa từng chấn một thời cũng vừa hạ màn.
Chính đứa con nhà họ Hứa nuôi dưỡng suốt mười tám năm đã tự mình đứng ra tố cáo, với đầy đủ nhân chứng và vật chứng.
Sự thật phơi bày: vợ chồng nhà họ Hứa đã lợi dụng danh tiếng của mình trong nhiều năm để lừa gạt các ngây thơ, dùng họ “lễ vật” biếu tặng cho những kẻ có quyền lực, sau đó lại dùng mọi thủ đoạn để bịt miệng các nạn nhân.
Kết quả là, Hứa Trạch với vai trò chủ mưu bị kết án mười hai năm tù giam. Mẹ Hứa, với vai trò đồng phạm, cũng phải chịu mức án bảy năm tù. Những nhân vật quyền lực đứng sau vụ việc cũng lần lượt ngã ngựa.
Cả đế chế nhà họ Hứa, trong một đêm, sụp đổ tan tành.
Hứa Minh không hề cố gắng đứng ra cứu vãn hình. Anh ấy bán hết số cổ phần còn lại của mình, dùng toàn bộ số tiền đó quyên góp cho các nghèo vùng núi, những người suýt chút nữa đã đánh mất tương lai vì không đủ tiền đến trường.
Trong những năm tiếp theo, ấy luôn nỗ lực giúp đỡ những đó, để họ không còn bị kẹt trong số phận giống như những nạn nhân trước đây.
*
Còn tôi, trước khi rời khỏi thành phố Hải, tôi đã đến gặp lại đôi vợ chồng nhà họ Hứa một lần.
Những con người trước đây luôn giữ vẻ ngoài hào nhoáng và tinh tế giờ đây, sau khi mất đi tất cả, cũng chỉ là hai kẻ trung niên bình thường như bao người khác.
Hứa Trạch tôi rất lâu, cuối cùng chỉ thở dài một hơi: “Là tôi nhầm rồi, Hạ Hạ. Con thực sự rất xuất sắc, cả về phẩm chất lẫn năng lực. Con mới chính là người mà tôi nên bồi dưỡng người thừa kế.”
Ông ta lại tiếp: “Nếu như lúc con quay về, tôi coi trọng con hơn một chút thì…”
Tôi lạnh lùng cắt ngang lời ông ta: “Sau kỳ thi đại học, ông gọi điện bảo tôi quay về là có ý gì, ông còn nhớ không?”
Hứa Trạch im lặng, cả hai chúng tôi đều hiểu rõ trong lòng. Cuộc gọi đó chỉ đơn giản là để biến tôi thành kẻ thay thế Hứa Gia Gia, dâng cho người đàn ông quyền lực kia, “vật hiến tế” mới để mở đường cho sự thăng tiến của ông ta.
Hứa Trạch vốn dĩ không có ý định bồi dưỡng người thừa kế nào cả. Ông ta chỉ muốn hy sinh tất cả mọi người, giẫm lên m.á.u thịt của họ để leo lên đỉnh cao quyền lực.
Thật đáng tiếc, ông ta chỉ có thể trải qua những năm tháng huy hoàng nhất của cuộc đời mình trong tù. Đến khi ra ngoài, ông ta cũng sẽ chỉ còn là một kẻ phế nhân bị người đời phỉ nhổ.
*
Mẹ Hứa thì không bình tĩnh như . Vừa thấy tôi, bà ta đã gào thét, chửi rủa không ngừng.
“Đồ con hoang vô ơn! Mày là đồ khốn nạn! Đồ độc ác!”
Bà ta dùng tất cả những từ ngữ bẩn thỉu mà mình có thể nghĩ ra để tấn công tôi.
Tôi ngồi đó, bình thản chờ bà ta hết, rồi mới đáp lời:
“Tôi sắp đi học đại học rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Đợi khi bà và Hứa Gia Gia ra tù, các người có thể tiếp tục dây dưa với nhau.”
Bà Hứa đột nhiên c.h.ế.t lặng. Những lời chửi mắng còn chưa kịp ra đã nghẹn lại trong cổ họng.
Bà ta giữ nguyên biểu cảm ngớ ngẩn đó, trừng mắt tôi.
Cho đến khi tôi đứng dậy, xoay người rời đi, bỗng nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.
“Con ơi—Hạ Hạ! Con của mẹ!” Tiếng gào khóc xé lòng của bà ta vọng tới. Trong đó có bao nhiêu phần là hối hận thật lòng, tôi không muốn tìm hiểu.
Thực ra, từ lâu tôi đã nhận ra khả năng mình là con ruột của nhà họ Hứa.
Nhưng với hai con người giả dối và đáng khinh như họ, tôi không hề muốn họ là cha mẹ mình.
Chỉ có điều, những tổn thương mà Hứa Gia Gia đã ra cho tôi, nhất định phải có người trả giá.
Ban đầu tôi quay lại nhà họ Hứa, cũng chỉ vì muốn có một môi trường ổn định để ôn thi, và để bà nội tôi có nơi nương tựa.
Bà đang chờ tôi ở bên ngoài. Tôi dự định sẽ dùng số tiền thưởng từ kỳ thi đại học và tiền bán ghi để một căn hộ nhỏ gần trường đại học.
Sau khi nhập học, tôi có thể thêm, xin vay vốn, và nỗ lực giành học bổng.
Cuộc sống tương lai tràn đầy những khả năng vô hạn, và cuộc sống của tôi với bà sẽ ngày càng hạnh phúc hơn.
Sang năm, vào đầu xuân, tôi sẽ đưa bà đi ngắm hoa.
Nghĩ đến đây, tôi chạy nhanh về phía bà với bước chân nhẹ nhàng.
-HẾT-
Bạn thấy sao?