Hướng Về Ánh Sáng – Chương 12

Ngay khi tôi vừa bước ra khỏi cổng trường, một bàn tay bất ngờ nắm lấy tôi.  

 

Tôi quay lại, là Hứa Minh.  

 

“Bà nội không sao cả!” Anh , “Hứa Gia Gia sáng nay đã tìm mấy tên côn đồ đến chuyện với bà, may mắn là tối qua nghe cuộc gọi của ta nên đã đưa bà đến nơi khác an toàn.”  

 

Thấy tôi vẫn còn lo lắng, Hứa Minh mượn điện thoại và gọi cho bà nội. Ở đầu dây bên kia, giọng hiền từ và dịu dàng của bà vang lên:  

 

“Bé con, sao , căng thẳng à?”  

 

Lúc đó, trái tim tôi cuối cùng cũng hạ xuống.  

 

Tôi và Hứa Minh vừa kịp giờ bước vào phòng thi. Trong 20 phút đầu, tâm trí tôi vẫn không thể nào bình tĩnh lại . Tôi chỉ muốn xác nhận bà nội hoàn toàn bình an.  

 

, tôi buông bút và cho phép bản thân một phút để lấy lại bình tĩnh.  

 

Trong một phút ấy, tôi nhớ lại quãng thời gian khó khăn mà bà và tôi đã cùng nhau trải qua. Chúng tôi nương tựa lẫn nhau giữa gió mưa bão bùng.  

 

Trong căn nhà nhỏ sắp sụp đổ một nửa ấy, chúng tôi ngồi bên chiếc lò sưởi sắp tắt, uống từng ngụm cháo rau nấu với mỡ lợn.  

 

Bà nhường cho tôi, tôi lại nhường cho bà.  

 

Đã nhiều lần chúng tôi phải chịu đói, nhất là khi tôi vào cấp ba, học phí ngày càng trở thành gánh nặng lớn.  

 

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, mái tóc bà vốn điểm bạc đã chuyển thành trắng xóa. Nhưng bà vẫn luôn mỉm , luôn đứng trước cửa nhà mỗi khi trời quang mây tạnh, chờ đợi tôi đi học về.  

 

Ban đêm, bà luôn tìm mọi cách để chừa lại một ngọn đèn cho tôi.  

 

Ngay trong khoảnh khắc ấy, tất cả sự bất an trong lòng tôi đã tan biến, thay vào đó là quyết tâm mạnh mẽ.  

 

Tôi nắm chặt cây bút trong tay và bắt đầu tập trung vào bài thi.  

 

Cuộc thi kéo dài ba ngày. Khi ngày thi cuối cùng kết thúc, tôi bước ra khỏi trường thi và thấy Hứa Minh đã đứng đợi ở cổng từ bao giờ.  

 

“Thi thế nào rồi?” Anh ấy mỉm hỏi tôi.  

 

“Cũng tạm ổn.” Tôi đáp.  

 

Chúng tôi vừa đi vừa chuyện, và tôi phát hiện ra một bóng người đang đứng cách đó không xa. Đó là Hứa Gia Gia.  

 

Cô ta mặc một chiếc váy đã nhàu nhĩ, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ điên loạn.  

 

“Lại tìm mày rồi.” Cô ta mấp máy môi không phát ra tiếng, ánh mắt như muốn thiêu rụi tôi.  

 

Nhưng khi ánh mắt ta lướt qua Hứa Minh đang đứng bên cạnh tôi, cơ thể ta khẽ co rút lại, giống như bị kim đ.â.m đau đớn.  

 

Hứa Gia Gia lúc này trông như đã phát điên. Tôi không biết ta đã trải qua chuyện gì, vì sự bình yên của tôi và bà nội, tôi biết mình cần phải đối mặt và chấm dứt mọi hậu họa do ta ra.  

 

“Tôi nhớ hôm qua là ngày Hứa Gia Gia đủ 18 tuổi.” Tôi đột nhiên với Hứa Minh.  

 

Anh ấy sững người, sau đó lập tức hiểu ý tôi. Gương mặt lướt qua một tia đau khổ và giằng xé. Cuối cùng, hít một hơi sâu và mở miệng :  

 

“Trước kỳ thi, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của em nên tôi không . Hứa Gia Gia đã đám lưu manh phóng hỏa khu nhà của bà em. May mắn là tôi đã báo cảnh sát kịp thời nên bọn chúng chưa thực hiện .”  

 

Hành đó đã vượt quá giới hạn, chạm vào ranh giới sinh mạng của con người.  

 

Hứa Gia Gia là như đấy. Một khi đã ghi hận ai, ta sẽ không từ thủ đoạn để trả thù, dù cho đối phương chẳng ta. Cô ta chỉ muốn chà đạp lên những kẻ yếu hơn mình để xả giận.  

 

Sự khinh miệt đối với nhân phẩm và sinh mạng của người khác khiến ta trở thành một mối nguy hiểm không thể bỏ qua.  

 

Tôi và Hứa Minh nhau, trong ánh mắt của cả hai đều là sự quyết tâm.  

 

Trước khi Hứa Gia Gia kịp tiếp tục kế hoạch trả thù, tôi đã khởi kiện ta vì tội cố ý thương tích.  

 

Hứa Gia Gia đã đủ 18 tuổi. Tôi công khai toàn bộ bằng chứng mình đã thu thập về những lần ta đánh đập và bạo hành tôi.  

 

Tuy , vì sự việc đã xảy ra từ quá lâu, những vết thương trên cơ thể tôi không còn có thể giám định nữa.  

 

Kết quả là, Hứa Gia Gia bị tạm giam ba ngày và chỉ bị cảnh cáo bằng lời.  

 

Vừa thả ra, ta đã lập tức tìm đến tôi. Nhưng chưa kịp mở miệng, ta đã ăn ngay một cái tát của tôi.  

 

“Doãn Hạ Hạ! Cô điên rồi à?” Cô ta ôm lấy một bên mặt đang đỏ rực, tôi đầy kinh ngạc.  

 

“Bất ngờ lắm sao? Tôi đã muốn từ lâu rồi.” Vừa , tôi vừa giãn cơ tay, bình thản tiếp: “Nhưng tôi thông minh hơn nhiều, Hứa Gia Gia. Tôi biết chọn nơi không có camera để ra tay.”  

 

“Cô cố ý phải không?!”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...