Nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn thầm đồng trong lòng.
Một đêm nọ, khi tôi ôn xong từ vựng tiếng Anh và ra bếp lấy nước, tôi bắt gặp Hứa Gia Gia đang ngồi trong phòng khách, tay cầm điếu thuốc.
Tàn thuốc lập lòe nơi đầu ngón tay ta, ánh lửa nhấp nháy trong bóng tối.
Thấy tôi, khuôn mặt Hứa Gia Gia lập tức hiện lên nụ mỉa mai quen thuộc:
"Quan hệ huyết thống thì có ích gì? Trong thế giới hào môn, thứ quan trọng nhất vẫn là giá trị. Doãn Hạ Hạ, loại rác rưởi lớn lên từ bãi phế liệu như , cả đời chỉ xứng đáng xách giày cho tôi mà thôi."
Khi câu này, đầu thuốc chạm vào móng tay mới của ta, nóng phần móng đính từng viên kim cương hồng lấp lánh.
Tôi nhớ rõ, những viên kim cương này từng xuất hiện trong danh sách đấu giá trực tuyến, người mua chúng là một cựu quan chức quyền lực, nhiều người ca ngợi vì sự hào phóng.
Giờ đây, những viên đá quý ấy lại đính trên bộ móng tay của Hứa Gia Gia.
Tôi khẽ nheo mắt, ánh dừng lại trên vết đỏ mờ ám nơi cổ ta.
Nụ của Hứa Gia Gia lập tức đông cứng. Gần như ngay lập tức, ta phẫn nộ đứng dậy, tiến sát về phía tôi, giơ tay lên định tát:
"Cô đắc ý lắm đúng không? Cô nghĩ mình là thứ gì tốt đẹp à? Ít nhất tôi bây giờ có quyền lực. Còn ? Cô chẳng có gì cả, cả đời chỉ có thể cúi đầu phục vụ tôi!"
Tôi tất nhiên không định đứng yên chịu nhục, cũng không muốn phí công đôi co với một kẻ điên.
Sau khi để lại một câu: “Nhớ kiểm tra bệnh truyền nhiễm thường xuyên,” tôi trở về phòng ngủ và khóa trái cửa.
Tiếng đập cửa điên cuồng của Hứa Gia Gia cuối cùng đã kinh đến cha mẹ Hứa. Trước khi rời đi, ta để lại một câu: “Tôi sẽ không để sống yên đâu.”
Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu cẩn thận hơn.
Hiểu rõ Hứa Gia Gia, tôi biết mình đã thấu bí mật tồi tệ của ta. Cô ta sẽ dồn hết thù hận lên tôi, tìm cách trả thù và hủy hoại tôi.
Tôi nhờ Hứa Minh giúp đỡ, rằng tôi muốn đưa bà đi chỗ khác ở một thời gian và nhờ tìm nhà, đồng thời dặn phải giấu kín chuyện này với cha mẹ Hứa.
Hứa Minh dù rất tò mò không hỏi thêm gì.
Quả nhiên, sau khi phát hiện bà tôi đã rời đi sớm, tôi phát hiện chứng minh nhân dân và thẻ dự thi của mình biến mất. Thậm chí, cửa phòng ngủ của tôi bị khóa trái từ bên ngoài, có người hầu thay phiên canh chừng.
May mắn là tôi đã chuẩn bị trước. Nhờ có Hứa Minh, tôi trốn thoát bằng cách trèo qua cửa sổ.
“Là cha . Ông ấy muốn lấy lòng Hứa Gia Gia, vì …” Khi đến đây, Hứa Minh cúi đầu thật thấp. Tôi biết cảm thấy xấu hổ vì gia đình sẵn sàng bất cứ điều gì, đây không phải lỗi của .
Tôi nộp đơn xin phép tự ôn thi tại nhà và dành toàn bộ thời gian bên bà, không rời nửa bước.
Tôi từng nghĩ rằng cha Hứa vì nghe lời Hứa Gia Gia sẽ tiếp tục khó tôi. Nhưng chờ mãi, tôi vẫn không thấy ông ấy ra tay thêm.
Dường như ông đã hoàn toàn không còn quan tâm đến tôi nữa.
Cuộc sống dường như vẫn tiếp diễn bình thường, trong lòng tôi, sự bất an ngày càng lớn.
Thái độ trước đó của Hứa Gia Gia rất rõ ràng: ta không muốn tôi tham gia kỳ thi đại học.
Cũng phải thôi, nếu tôi – một người con khác của nhà họ Hứa – chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, thì việc Hứa Gia Gia trượt đại học cũng không còn quá tệ .
Trong nỗi lo âu thấp thỏm, cuối cùng tôi cũng đến ngày thi.
Trước khi ra khỏi nhà, tôi dặn dò bà đủ điều, nhắc bà phải cẩn thận khi ở một mình.
Nhưng đúng lúc tôi bước đến cổng trường thi, một người mang dáng vẻ thí sinh bất ngờ lao tới, xô tôi ngã xuống đất.
Khi cơ thể va chạm, tôi nghe thấy một giọng bên tai:
“Bà gặp chuyện rồi đấy.”
“Là tương lai quan trọng hay người thân quan trọng hơn? Doãn Hạ Hạ, sẽ chọn thế nào đây?”
Tôi vội vàng đứng dậy, thậm chí không kịp rõ mặt người đã đ.â.m vào mình, lập tức quay lưng chạy ra ngoài.
“Bạn gì ơi!” Bảo vệ nhận ra có điều bất thường liền chạy theo sau.
“Có chuyện gì thì hãy nhờ trường hoặc báo cảnh sát, đừng hành bốc đồng!” Ngày càng nhiều tiếng vọng đến gần tôi hơn.
Tôi biết, tôi hiểu hết. Nhưng so với tương lai xa vời ấy, tôi càng sợ mất đi hiện tại hơn.
Nếu trong tương lai mà tôi nỗ lực đạt , lại không có bà bên cạnh, thì tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Bạn thấy sao?