6
Trong nhà vệ sinh của bệnh viện, tôi vừa xoay vòng vừa móc họng.
Tôi Cố Dịch Niên và Hứa Kiều Kiều buồn nôn, bản thân tôi cũng không dễ chịu gì, về nhà liền đổ người lên giường ngủ ngay.
Sáng hôm sau, tôi nhận cuộc gọi từ mẹ.
“Tiểu Nhiên, lâu rồi con không về nhà ăn cơm đấy.”
Tôi vào lịch, rồi đồng ý.
————-
Về đến nhà, người mở cửa cho tôi là một gương mặt lạ.
“Tiểu Nhiên, đây là Vương của con.”
Mẹ tôi giới thiệu.
Tôi thở dài, lại là trai mới của mẹ.
Không giống với những người đàn ông trước đây vốn lịch lãm, nhã nhặn, Vương này trông có vẻ là người biết lo toan cuộc sống.
Trong bữa ăn, mẹ tôi ân cần gắp thức ăn cho tôi.
“Tiểu Nhiên, Vương có một đứa con trai, năm nay vừa tốt nghiệp, con cho nó vào công ty con nhé.”
Dù đã chuẩn bị tâm lý, lòng tôi vẫn thoáng qua một chút trống rỗng.
“Con đã nghỉ việc rồi.”
“Sao đang tốt lại nghỉ? Có phải con giám đốc Cố giận rồi không?”
Mẹ tôi ngạc nhiên buông đũa, suy nghĩ một hồi rồi đề nghị với tôi:
“Lát nữa mua ít hoa quả đến xin lỗi người ta đi, Tiểu Niên không phải là đứa không biết nghĩa đâu.”
Cạch!
Đũa trong tay tôi rơi xuống đất, phát ra âm thanh va chạm rõ ràng.
Mẹ tôi bắt đầu nghẹn ngào, dựa vào vai Vương khóc lóc:
“Đứa trẻ này từ nhỏ đã cứng đầu, hễ có chuyện gì không hài lòng là đập đồ đạc, nổi nóng. Nếu không phải bố nó ngoại bỏ rơi mẹ con, thì tôi có phải một mình nuôi con chịu đủ thứ cay đắng như thế này không?”
Chú Vương thương xót ôm lấy mẹ tôi an ủi rằng từ nay về sau sẽ có ấy ở đây, mẹ tôi không cần một mình đối mặt với những điều này nữa.
“Phải rồi, cả thế giới chỉ có mẹ không sai, mẹ là người chịu nhiều thiệt thòi nhất.”
Tôi lạnh, không còn quan tâm đến sự ngọt ngào phía sau, quay người rời đi.
Từ khi tôi biết nhận thức, bị lập, bị bắt nạt là những mảnh ghép hoàn chỉnh của tuổi thơ tôi.
Tôi chỉ là con cờ để mẹ tôi ràng buộc cha ruột.
Hết lần này đến lần khác níu kéo, chọc giận người vợ chính thức trong gia đình ông ấy.
Cuối cùng mẹ tôi chỉ có thể dắt tôi lang thang từ thành phố này sang thành phố khác.
Chẳng ai chào đón chúng tôi, ai cũng muốn lợi dụng chúng tôi.
Tôi như một con chó hoang, đuổi hết những người đó đi, tranh đấu cho quyền lợi hợp pháp của mình.
Trong miệng họ, tôi trở thành đứa trẻ không cha, suốt ngày tính toán từng chút một.
“Trong nhà mà không có đàn ông thì không , mẹ con mình độc sẽ luôn bị bắt nạt.”
Mẹ tôi tính yếu đuối, bà gửi gắm hy vọng vào đàn ông, hết lần này đến lần khác tìm kiếm, những người “” mới không ngừng tiếp cận với mục đích riêng.
Năm đó, tôi mười hai tuổi.
Khi về nhà, tôi bắt gặp một gã đàn ông say xỉn đang đè mẹ tôi xuống đất đánh.
Người nằm trên sàn, thoi thóp thở là người thân duy nhất của tôi trên đời này.
Tôi dồn hết sức lực để chiến đấu với một người đàn ông trưởng thành.
Gã đàn ông mất lý trí đã rút dao ra, tôi lại thấy nhẹ nhõm, nghĩ rằng tất cả sẽ kết thúc ở đây.
Nhưng mẹ tôi lao đến, không do dự ôm chặt lấy tôi, chiếc áo trắng của bà dần dần thấm đỏ.
Tôi nghĩ…
Đời này, chúng tôi định sẵn là phải dày vò lẫn nhau rồi.
7
“Chị đã cống hiến cho công ty nhiều như , chị thực sự cam tâm sao?”
Diêu Diêu là người do tôi dẫn dắt, ấy rất tiếc khi tôi rời đi.
Tôi chống cằm, nhấp một ngụm rượu sake.
Cam tâm ư?
Mười năm hận đan xen, tôi cũng từng mơ về một tương lai. Nhưng khi phải lựa chọn giữa hai thứ, thì sẽ không có người thắng cuộc.
Nước đổ khó hốt, rời đi kịp thời để giảm thiểu tổn thất mới là cách giải quyết tốt nhất trong những lựa chọn tồi.
Thấy tôi không có ý định quay lại, Diêu Diêu bắt đầu phàn nàn với tôi.
Cố Dịch Niên để an ủi Hứa Kiều Kiều, đã sắp xếp cho ta một chức vụ nhàn rỗi cao cấp trong công ty.
Hứa Kiều Kiều cả ngày nghi ngờ, dò hỏi từng nhân viên nữ chưa kết hôn trong công ty, đặt ra những cầu vô lý, thậm chí bắt buộc phụ nữ không trang điểm, không mặc váy khi đi .
Đến cả khách hàng cũng không ngoại lệ, còn khiến công ty mất đi vài hợp đồng lớn.
Đây là điều tôi không ngờ tới.
Cố Dịch Niên luôn điềm tĩnh và cẩn trọng, mà lại cho phép những hành vô lý như .
Có lẽ, Cố Dịch Niên mà tôi biết chưa bao giờ là con người thật của ta.
Hoặc có lẽ, sự thiên vị của ta đối với Hứa Kiều Kiều là một ngoại lệ.
Dù thế nào đi nữa, mọi thứ đều không còn liên quan đến tôi nữa rồi.
Ngày rời khỏi Bắc Kinh, trời mưa phùn lất phất.
Mẹ tôi bận rộn với việc xây dựng cảm với đứa con trai mới của mình, chỉ dặn dò tôi vài câu qua điện thoại rồi vội vàng cúp máy.
Trước khi lên máy bay, Lục Minh Cảnh gọi điện cho tôi.
Anh ấy là thân của Cố Dịch Niên, chúng tôi đã gặp nhau vài lần, cũng coi như quen biết.
Không biết ấy nghe tin tôi sẽ ra nước ngoài từ đâu.
“Hướng Nhiên, em không cần phải trốn ra nước ngoài. Anh đã sắp xếp một bữa tiệc, Dịch Niên cũng sẽ đến. Nói rõ mọi chuyện, chúng ta vẫn sẽ là .”
8
Trong phòng riêng, Lục Minh Cảnh nắm chặt điện thoại, gương mặt có phần khó coi.
Đầu dây bên kia, Hướng Nhiên trực tiếp ngắt máy. Gọi lại cũng chỉ còn giọng máy móc vang lên.
Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng rơi xuống mức lạnh lẽo.
Ánh mắt của Cố Dịch Niên lúc này tối sầm lại, kiềm nén cơn giận.
Cuộc gọi này là do ta gợi ý.
Anh ta nghĩ rằng nếu mình nhún nhường, ấy sẽ xuống nước.
Tự hỏi bản thân, chẳng lẽ ta đối xử với ấy chưa đủ tốt sao?
Ban đầu, ấy ý đến Hướng Nhiên quả thật là vì gương mặt xinh đẹp của .
Sau đó, bị cuốn hút bởi tinh thần không chịu thua của .
Anh vẫn nhớ, hình ảnh Hướng Nhiên đứng trên bục trao giải, chất vấn hiệu trưởng về sự công bằng của học bổng, một hình ảnh nhỏ bé đối đầu với những quy tắc của xã hội.
Anh thừa nhận, Hướng Nhiên rất xuất sắc.
Nhưng ở Bắc Kinh, điều thiếu nhất không phải là người tài.
Anh đã cho ấy tài nguyên, cho ấy mối quan hệ, đưa đến vị trí ngày hôm nay, thậm chí công khai mối quan hệ của họ trước mặt bè.
Cô ấy còn có gì mà không hài lòng chứ?
“Dịch Niên, nếu còn vương vấn thì hãy đi tìm lại ấy đi.”
Lục Minh Cảnh – người vừa mới mất vợ, chân thành khuyên nhủ. Cố Dịch Niên bực bội châm một điếu thuốc, lạnh.
“Chỉ là chơi mà thôi, ta lại thực sự nghĩ mình là món chính cơ đấy?!”
—————-
Bề ngoài Cố Dịch Niên tỏ ra dửng dưng, những hành vi kỳ lạ gần đây đều chứng minh sự giả tạo của ta.
Chẳng hạn như cố dung túng cho sự lố bịch của Hứa Kiều Kiều, cho người mang tin tức đến Hướng Nhiên.
Thậm chí còn thường xuyên dò hỏi về hình của Hướng Nhiên, nhiều lần đứng dưới nhà rồi lại bỏ đi.
Lục Minh Cảnh đã khuyên nhiều lần, bảo ta hãy rõ trái tim mình, Cố Dịch Niên chẳng mảy may để ý.
Hướng Nhiên lấy cớ gì để ra vẻ mạnh mẽ với ta chứ? Cô ta chẳng qua chỉ là dựa vào chút cảm của ta thôi.
Anh ta có thể cho Hướng Nhiên mọi thứ, cũng có thể lấy lại mọi thứ.
Giờ đây, mối quan hệ của ta với gia đình đã hòa giải, chỉ cần một câu , rất nhiều người sẽ tranh giành để việc cho ta.
Người giỏi tính toán mất đi mọi thứ sẽ ra sao? Anh ta đang chờ đợi ngày đó.
Ngày mà Hướng Nhiên không còn lối thoát, phải cúi đầu trước ta.
Lúc đó, vì mười năm nghĩa, ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận .
Bạn thấy sao?