4
Tôi dọn về căn nhà của mình.
Những năm qua, tôi đã tự nuông chiều bản thân, quen với việc khó ngủ nếu không nằm đúng giường, đêm đó tôi mất ngủ cả đêm.
Khi trở lại công ty, tôi cờ gặp Cố Dịch Niên. Tôi lịch sự gật đầu chào, Cố Dịch Niên nhíu mày.
“A Niên!”
Hứa Kiều Kiều chạy đến, đứng giữa chúng tôi.
“Chào chị, em là vị hôn thê của A Niên.”
Tôi gật đầu, đáp lại:
“Chào em.”
Nghe giọng tôi, sắc mặt ấy có chút biến đổi.
Tôi không chào hỏi thêm, trực tiếp bước vào thang máy.
“Chị là Tiểu Nhiên phải không?”
Hứa Kiều Kiều đuổi theo, Cố Dịch Niên cũng nhanh chóng theo sau.
“Em thường nghe A Niên nhắc về chị, chị rất giỏi trong công việc. Nhưng mà, phụ nữ không nên thường xuyên xuất hiện nơi công cộng, tụ tập với đàn ông thì không hay lắm. Thỉnh thoảng đi mua sắm, đẹp với bè thì thoải mái và dễ chịu hơn. Những việc như việc thì để đàn ông là rồi. Anh thấy có đúng không? A Niên.”
Cố Dịch Niên vuốt tóc ấy, dịu dàng đến cực điểm:
“Anh dám không đúng sao?”
Trước lời khiêu khích của Hứa Kiều Kiều, tôi không có phản ứng gì.
Cô ấy có lẽ đã nhận ra giọng tôi, vội vã thể hiện cảm trước mặt tôi, công khai quyền sở hữu Cố Dịch Niên.
“Ở công ty, hãy gọi tôi là ‘Tổng giám đốc Hướng’, nếu không biết thì để phòng nhân sự sắp xếp đào tạo cho em, bao ăn ở.”
Tôi không quan tâm đến phản ứng của những người phía sau, phủi đi chỗ mà Hứa Kiều Kiều đã chạm vào.
Tuy nhiên, phản ứng của tôi lại khiến Cố Dịch Niên nổi giận.
Sau khi cho Hứa Kiều Kiều rời đi, ta bước thẳng vào văn phòng của tô, tôi nhíu mày không hài lòng:
“Giám đốc Cố, gõ cửa là phép lịch sự cơ bản.”
Bốn chữ cuối, tôi nhấn mạnh từng từ.
Những lời của Hứa Kiều Kiều, tôi trả lại hết cho ta.
Anh ta nhếch môi, cúi người, vây tôi giữa cánh tay ta và chiếc sofa.
“Tối qua là em tự mở cửa.”
Ánh mắt ta lướt qua váy tôi, ẩn ý rõ ràng.
“Bốp!”
Tôi không ngần ngại mà tát thẳng vào mặt ta.
Gương mặt trắng trẻo của ta ngay lập tức hằn lên vết dấu tay đỏ rực.
Cố Dịch Niên mím chặt hàm, nhạt rồi đứng dậy ngồi xuống đối diện tôi.
“Căn biệt thự ở phía Tây thành phố tôi đã cho người sang tên cho em rồi, còn miếng đất trước đó em thích, sắp phê duyệt.”
Cố Dịch Niên nửa nhắm mắt, giọng điệu thờ ơ.
“Chia tay trong êm đẹp.”
Anh ta luôn biết cách đánh vào điểm yếu của tôi.
Con dao tôi trao cho ta.
Cuối cùng, ta dùng nó để đâm vào tôi.
Lúc này, ta đứng cao hơn tôi, giống hệt như những gì tôi từng nghĩ về những người cha dượng của mình.
Vừa thương, vừa dùng tiền để mua chuộc cảm.
Trò chơi ái đầy cảm mới mẻ ngụy trang dưới cái tên .
Khi Hứa Kiều Kiều xách hộp cơm chạy tới, đúng lúc ta thấy tôi dội nước vào Cố Dịch Niên. Cô ta hét lên rồi lao vào, tát tôi một cái.
Tôi chưa bao giờ chịu thiệt bao giờ.
Có lẽ lần duy nhất là khi sa vào tay Cố Dịch Niên.
Tay tôi vừa giơ lên đã bị Cố Dịch Niên nắm chặt. Anh ta đứng chắn trước Hứa Kiều Kiều, giọng đầy tức giận:
“Hướng Nhiên! Đây không phải nơi để em phát điên!”
Tôi liền giơ tay còn lại, tát mạnh vào mặt ta.
Nhìn vết dấu tay đối xứng trên gương mặt Cố Dịch Niên, tôi bỗng thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn.
“Nếu không có A Niên, chị nghĩ một người phụ nữ như chị có thể đạt vị trí hôm nay sao?”
Hứa Kiều Kiều tiến lên bảo vệ cho Cố Dịch Niên.
“Cô bị sa thải.”
“Dựa vào cái gì!”
Hứa Kiều Kiều ngẩng đầu lên, cố gắng tỏ ra khí thế.
“Dựa vào việc tôi nắm giữ 30% cổ phần, và việc tự tiện xông vào văn phòng của tôi, hành hung cấp trên.”
Hứa Kiều Kiều hoảng loạn, ánh mắt dao , thấy Cố Dịch Niên không lên tiếng trách mắng, ta tiếp tục thách thức, không e dè gì nữa.
“A Niên mới là cổ đông lớn nhất, mà tôi là vị hôn thê của A Niên. Chị là cái thá gì? Nếu có ai phải cút đi thì chính là chị!”
Trước cửa văn phòng đã có một đám người đứng xem.
Cố Dịch Niên không lời nào, ngầm đồng ý với hành của ta, ra sức bảo vệ ta.
Cuộc tranh cãi này không còn cần thiết nữa.
“Được thôi, chia tay. Tôi sẽ bán lại cổ phần của mình theo giá thị trường cho . Cố Dịch Niên, tôi đã trọn bổn phận của mình rồi.”
Cố Dịch Niên im lặng, khi tôi lấy ra bản thỏa thuận, gương mặt lạnh lùng của ta hiện rõ sự kinh ngạc.
Có lẽ ta không ngờ rằng tôi đã chuẩn bị sẵn thỏa thuận, sẵn sàng rời đi dứt khoát như .
Hứa Kiều Kiều mỉm, đúng là kẻ chiều nên không biết sợ.
“Ai đã báo cảnh sát?”
Tôi lấy tay ôm mặt, bước lên phía trước, giữa chừng còn loạng choạng một chút.
“Thưa cảnh sát, tôi bị đánh. Tôi hiện tại rất chóng mặt, còn buồn nôn nữa.”
5
Sau khi kiểm tra thương tích tại bệnh viện, tôi bị chẩn đoán là chấn não nhẹ.
Nếu tôi từ chối hòa giải, Hứa Kiều Kiều ít nhất cũng sẽ bị tạm giam vài ngày.
Cố Dịch Niên nhạt, tôi như đã hiểu rõ mọi mánh khóe. Còn Hứa Kiều Kiều cuối cùng cũng hoảng sợ, căng thẳng nắm chặt lấy góc áo của Cố Dịch Niên.
“A Niên, em không muốn qua đêm ở đây, em sợ lắm.”
Cố Dịch Niên nhẹ nhàng an ủi ta.
“Đừng sợ, mọi chuyện đã có lo.”
Khi tiền bạc lên tiếng, tôi cũng không phải là người không biết điều.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Cố Dịch Niên kéo tôi vào một góc tối.
“Vì tiền, em đúng là không biết xấu hổ.”
Tôi nắm lấy cà vạt của ta, giật mạnh. Anh ta buộc phải cúi đầu, thẳng vào mắt tôi.
“Dẫm lên mặt tôi để nâng đỡ người mới, nên nghĩ đến hậu quả chứ.”
Cố Dịch Niên không giận mà còn , đưa tay ôm lấy eo tôi, ép sát vào ta.
“Em nên bớt nóng tính đi, có người đàn ông nào chịu nổi em chứ.”
Tôi ghê tởm đẩy ta ra, bước về phía bãi đỗ xe. Cố Dịch Niên theo sau, giọng nhẹ nhàng vang lên:
“Em cũng biết mẹ rồi đấy, bà ấy mấy năm nay sức khỏe không tốt, Hứa Kiều Kiều lại vừa vặn hợp ý bà.”
Tôi không để ý, mở cửa xe, bị Cố Dịch Niên giơ tay chặn lại.
“Hướng Nhiên, ngoài hôn nhân ra, có thể cho em mọi thứ.”
“Biến đi!”
Tôi mạnh tay đóng sầm cửa xe, lái xe rời đi.
Trong gương chiếu hậu, ta đứng đó, tay đút túi, đứng ngược sáng, không thấy rõ nét mặt.
Ánh đèn đường kéo dài cái bóng độc của ta.
Bạn thấy sao?