6
Ta đánh giá thấp lòng háo thắng của một nam nhân.
Nghe lúc không thấy ta, gia đại phát tính , xem như tiểu thư trên hắn, liền tiện tay bắt lấy Thu Lan kéo lên giường, một đêm kêu ba lần nước.
Nhị gia bên này liền gọi năm lần.
Ta bận rộn cả đêm mệt mỏi mệt muốn ch-ết người.
Phương pháp thông huyệt thuận khí cần tắm trong nước thuốc thập phần bá đạo, người tắm toàn thân đau đớn như kim đâm, người bình thường có thể ngâm nửa canh giờ đã tính là kiên trì rồi.
Nhị gia liên tục tắm năm thùng thuốc, đau đến mặt không còn chút máu lại gắt gao cắn môi không rên một tiếng.
Thật là một kẻ hung hãn.
Lúc thùng thuốc tắm cuối cùng kết thúc, Tạ Chi An đem hắn vớt ra, hắn đột nhiên .
"Chi An, chân ta đã cảm giác đau đớn."
Hắn rất nhạt, chỉ là khóe môi nhếch lên gợn sóng, lại phảng phất gió xuân vờn nhẹ, mây tan mưa tạnh.
Ta cũng chợt cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái, ngay cả vết thương trên tay sưng đỏ cũng không còn đau như nữa.
Hiện tại, ta hẳn là có thể lưu lại rồi nhỉ?
Gã sai vặt đến truyền lời, đại công tử cùng phu nhân gọi đến ăn điểm tâm. Đây là bữa cơm thứ nhất sau khi nhập phủ của tiểu thư, người một nhà cần tụ hợp ăn cùng một chỗ.
Nhị gia thu thập thỏa đáng rồi rời đi, cũng không mang theo ta.
Ta vốn định nghỉ một lát, dược cao điều trị vết thương trên tay còn thiếu một vị thuốc, vừa vặn hoa viên trong quốc công phủ có.
Trong lúc chậm rãi cầm theo rổ dược liệu hái từ vườn hoa trở về, bỗng truyền đến thanh âm quen thuộc.
“Xú nha đầu kia, nguyên lai ngươi ở đây.”
Quay đầu lại, chính là Thu Lan, đang đứng bên cạnh tiểu thư.
Nguyên lai bữa điểm tâm hôm nay bọn hắn tổ chức ở trong vườn.
Thu Lan bị gia giày vò một đêm, thế mà còn có tinh thần mắng ta:
"Tiểu thư tối hôm qua muốn để cho ngươi hầu hạ gia, ngươi lại dám chạy. Làm gia tức giận với tiểu thư, tiện nhân, cũng không biết tối hôm qua lẳng lơ ở chỗ nào, hôm nay ta có hay không đánh chết ngươi."
Tiểu thư đứng dưới cây trúc, chậm rãi nhếch lên khóe miệng:
"Hương Lăng, ngươi trước đó luôn luôn là người thông minh, sao bây giờ lại chuyện hồ đồ như thế này."
"Để ngươi hầu hạ gia là ta suy nghĩ cho ngươi, nếu không ngày sau ngươi lớn tuổi rồi cũng chỉ có thể lấy một gã sai vặt, cái này bảo ta sao có thể nhẫn tâm? Hương Lăng, ta coi ngươi như tỷ muội của mình, ngươi sao lại không hiểu hình cơ chứ?"
Ta vuốt nhẹ giỏ trúc, thẳng vào tiểu thư:
"Phu quân của tiểu thư, vẫn là tiểu thư tự mình hầu hạ đi, mới có thể khiến vợ chồng thuận hòa, ân ái gần nhau. Hương Lăng cũng là vì tiểu thư mà suy nghĩ, không muốn mình trở thành cây gai trong lòng của tiểu thư cùng gia, dứt khoát trước tiên đem chính mình nhổ đi, để tránh ngày sau tiểu thư phải cực khổ thủ. "
Thu Lan hung hăng gắt lên, chỉ vào người của ta chửi ầm lên:
"Tiện nhân ngươi, bằng ngươi cũng xứng đánh đồng với tiểu thư? Coi như gia muốn sủng ngươi cũng bất quá là một món đồ chơi, sao có thể để ngươi vượt qua tiểu thư chắc? Ngươi còn có mặt mũi vì tiểu thư mà suy nghĩ, nếu không phải ngươi tối hôm qua lớn mật trốn đi, gia sao lại đối với tiểu thư ……"
Tiểu thư khóe miệng trong nháy mắt kéo thẳng:
"Thu Lan, không bậy. "
Thu Lan nhất thời im lặng.
Dù là sự tối hôm qua gia nổi giận sớm đã truyền ra, cũng là sự trong nội viện bọn hắn, không thể mang ra bên ngoài để khiến người ta tùy ý nghị luận. "Vợ chồng hòa thuận, ân ái gần nhau" từ ngày đầu tiên liền đã tan thành bong bóng xà phòng rồi.
Tiểu thư không còn nụ dịu dàng như dĩ vãng, khuôn mặt bình thản xưa kia giờ đây đều âm u.
Kiếp trước sao ta có thể cảm thấy ánh mắt nàng ôn nhu đâu? Rõ ràng là gi-ết người không thấy máu.
Tiểu thư mở miệng, tiếng ngọt đến phát ngấy:
"Thu Lan, Hương Lăng bệnh rồi, đầu óc hồ đồ rồi, đem nàng mang về, từ từ trị bệnh cho nàng. "
Thu Lan lộ ra nụ ác độc hiểu rõ, gọi mấy lão ma ma hướng phía ta đi tới.
Ta lui lại một bước, trầm giọng :
"Tối hôm qua ta đã là người của nhị gia, các ngươi không thể vô lý bắt ta đi."
Bạn thấy sao?