Cô tôi lại lấy ra một tờ báo từ trong túi, : "Tin tức đã đưa rồi, bây giờ đang khuyến khích nghĩ thoáng, khuyến khích kinh tế cá thể. Nếu không phải như thế, sao tôi có thể thả trước thời hạn? Chỉ là ở nơi chúng ta nhỏ quá, gió chưa thổi đến, vẫn còn người bị bắt."
Mẹ tôi ngơ ngác hỏi: "Kinh tế cá thể là gì?"
"Cái này là bán hàng rong, người dân tự mở cửa hàng, chị xem trên báo này, ông chủ bán hạt dưa còn ông Đặng Tiểu Bình biết đến, ông ấy còn khuyến khích ông chủ tiếp tục . Vậy chúng ta còn sợ gì?"
Mẹ tôi không biết chữ, bà đặt tờ báo trước mặt tôi: "Tiểu Tuyết, con đọc cho mẹ nghe xem, có phải như con không?"
Tôi vừa vừa gật đầu: "Mẹ, người này giỏi thật đấy, chỉ bán hạt dưa mà ông ấy có thể hơn trăm người cho mình."
Bố tôi cũng hiếm khi lên tiếng: "Cô con hạt dưa ngon lắm, hồi trước mỗi dịp Tết, bọn trẻ trong làng thích đến nhà chúng ta để xin hạt dưa."
Người dân ở quê thường tự cung tự cấp, mỗi nhà trong làng đều trồng một ít hoa hướng dương để tự rang ăn, những nhà thương con cái thì sẽ trồng đủ lượng dùng cả năm.
Bây giờ là mùa hoa hướng dương chín, mỗi ngày trên con đường ruộng về nhà, những cánh đồng vàng rực đẹp lắm.
Cô tôi mỉm tự tin: "Tôi rang hạt dưa ngon, nên tôi cũng muốn giàu từ nó, hai, chị hai, hai người có muốn cùng tôi không?"
8
Bố mẹ tôi đã thảo luận trong phòng suốt hai ngày, cuối cùng chính thức gia nhập vào công việc của tôi.
Những ngày qua, số tiền tôi kiếm trở thành vốn, còn bố mẹ tôi thì giúp sức, họ thật thà và tốt bụng, mối quan hệ trong làng rất tốt, lại có sự hỗ trợ của bí thư thôn, với mức giá do tôi định ra, họ nhanh chóng thu gom rất nhiều hoa hướng dương từ các làng lân cận.
Mãi sau này tôi mới biết, đó cũng là một trong những lý do tôi bỏ lại thành phố lớn và quay về quê, vì lúc đó nếu không có người quen, việc thu mua nguyên liệu sẽ rất khó khăn đối với ấy.
Khi mẻ hạt dưa đầu tiên ra lò, tôi vẫn chưa đi học, mỗi khi tôi đi bán hàng, tôi đều đi cùng, tôi muốn thử một lần nữa bán hàng ở cổng trường đó.
Tôi đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng gặp lại hai đó.
Tôi đưa cho họ hai gói hạt dưa đã gói sẵn từ lâu: "Những cái này không lấy tiền, chỉ muốn cảm ơn các , tôi sắp phải đi học rồi, có lẽ sau này sẽ không còn bán hàng nữa."
Cô bé mũm mĩm lại tiếp tục mắt sáng lên mỗi khi thấy đồ ăn, mở bao ra rồi cắn từng miếng hạt dưa, vừa ăn vừa : "Ôi, hạt dưa này ngon quá, vừa giòn lại còn có mùi thơm nướng, ngon hơn cả những hạt dưa mẹ mình mang từ An Huy về."
Cô của bé cũng rất nhiệt , đưa tay ra bắt tay tôi và : "Chào , mình tên là Du Liễu, cậu ấy là Trần Anh, chúng ta nhé."
Tôi có hai người thành phố, chúng tôi trao đổi địa chỉ và họ sẽ gửi thư cho tôi mỗi tháng, gửi về trường học ở thị trấn.
Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy vui vẻ mà không biết rằng đó là một món quà vô giá. Du Liễu đã gửi cho tôi tất cả sách giáo khoa và vở ghi chép của cậu ấy từ tiểu học, tiền gửi thư là cậu ấy và Trần Anh cùng nhau góp lại.
Cùng với đó, còn có một bức thư pháp mà mẹ của Du Liễu gửi cho tôi: "Học tập chăm chỉ, hướng về phía trước."
Mẹ tôi biết nguồn gốc và ý nghĩa của bức thư pháp đó, thỉnh thoảng bà lại vào nó và ngẩn người.
Cô tôi với tôi: "Con phải nỗ lực, những quan niệm cũ không dễ dàng thay đổi đâu. Mẹ con cảm thấy có lỗi, và mỗi khi bà ấy cảm thấy như , con phải biết tận dụng cảm giác ấy để đi đến những nơi mà bà ấy không thể với tới, chỉ có như con mới có thể thay đổi số phận."
Tôi đã nghe rồi khắc sâu vào lòng, vì mỗi ngày tôi phải đi bộ một giờ đồng hồ để đến trường, đôi khi còn dính sương, tranh thủ lại những bài học đã lỡ bỏ qua vì lười biếng.
Học sinh ở thị trấn đã biết tầm quan trọng của việc học từ rất sớm, nền tảng của họ tốt hơn tôi nhiều, tôi ăn cũng phải học, đi đường cũng phải học, thậm chí cả lúc đi vệ sinh cũng tranh thủ học.
Đến khi kết thúc học kỳ đầu tiên, tôi cuối cùng từ vị trí cuối bảng đã trở thành một học sinh trung bình khá.
Trong khi đó, việc kinh doanh hạt dưa ở nhà lại phát triển nhanh hơn cả thành tích học tập của tôi.
Bạn thấy sao?