Hướng Dương Không Hướng [...] – Chương 1

1.

Chu Diễm là ca sĩ tài năng top đầu, năm 18 tuổi, điên đảo giới âm nhạc Hoa ngữ bằng bài hát "Kìa, hoa nở".

Sau đó ra nước ngoài học chuyên sâu, hai mươi tuổi trở lại với album, nhanh chóng nổi tiếng khắp cả nước.

Anh sắp tổ chức concert tại sân vận quốc gia Bắc Kinh, các fan đang sôi nổi rục rịch chuẩn bị ủng hộ cho .

"Em muốn đi xem concert của Chu Diễm quá à."

Tại bệnh viện, bệnh nhân giường bên cầm điện thoại khóc hu hu: "Nhưng mà em không cướp vé, nếu lần này em không tham dự concert của ấy thì cả đời này không còn cơ hội nữa."

Cô bé mới 12 tuổi, em ấy mình không còn cơ hội thì cũng không ai chê cả.

Những người ở phòng bệnh này chỉ biết hôm nay không biết ngày mai.

Ba em ấy xách hộp cơm vào, em ấy nhanh chóng nhét điện thoại xuống dưới gối.

Ăn cơm xong, em ấy đè lên giường tôi, thì thầm: "Chị, chị đừng cho ba em biết nhé. Em chỉ than thở thôi chứ vé khó mua lắm, còn đắt nữa. Đợi đến khi tổ chức concert, em xem video là ."

"Thích Chu Diễm tới sao?" Tôi sờ mái tóc ngắn của em ấy.

Em ấy : "Anh Chu Diễm hát rất hay, mỗi lần em trị bệnh bằng hóa chất xong, nghe ấy hát thì không cảm thấy đau nữa."

Em ấy , lại bắt đầu hào hứng kể cho tôi nghe mọi thứ về Chu Diễm.

Kỳ Kỳ buôn chuyện với tôi: "Concert lần này cũng vào ngày sinh nhật 24 tuổi của ấy, ấy từng sẽ kết hôn vào năm 24 tuổi, không biết concert lần này có bất ngờ gì không đây. Haiz, thật ra fan bọn em đã chuẩn bị tâm lý hết rồi, bọn em cũng đâu thể cưới ấy ."

Kỳ Kỳ mở diễn đàn của fan ra, trên đó liên tục có người đăng bài, có fan cướp vé đang ăn mừng trên diễn đàn.

"Chị, em cho chị biết một bí mật nhé." Kỳ Kỳ khẽ bên tai tôi, "Em nghĩ chắc chắn lần này Chu Diễm sẽ công khai với Khúc Hiểu Phù."

Tôi dáng vẻ tài lanh của em ấy, không nhịn , "Em lại biết nữa rồi, em lấy đâu ra nhiều thông tin hả?"

Kỳ Kỳ kiêu ngạo khịt mũi : "Em cũng là người có tiếng trong giới fan đó nhé, bọn em đều có nguồn thông tin riêng. Năm đó Khúc Hiểu Phù xuất ngoại đào tạo sâu với ấy, hai người họ còn cùng về nước, như hình với bóng."

"Kỳ Kỳ, đến giờ hóa trị rồi." Y tá bước vào, em ấy ủ rũ rời đi.

Không lâu sau, ba của Kỳ Kỳ cần theo túi quýt vụng về đi tới.

Ông ấy tôi, như không biết nên như thế nào.

Ba của Kỳ Kỳ là nhân viên giao hàng, là người hiền lành, không giỏi ăn .

Rất hiếm khi ông nhờ ai đó giúp đỡ.

"Cháu sẽ tìm cách lấy vé cho Kỳ Kỳ." Tôi chủ nhận quýt, ôn hòa , "Coi như là tạo bất ngờ cho Kỳ Kỳ đi."

Nếp nhăn trên khóe mắt của ông ấy lập tức giãn ra, ông ấy vội : "Cảm ơn, cảm ơn cháu. Vì biết cháu từng ở công ty giải trí nên mới nhờ cháu giúp, hết bao nhiêu tiền thì cháu cứ cho biết nhé."

Tôi ngồi một mình trên giường bệnh một lúc rồi nhắn tin cho Chu Diễm.

“Chu Diễm, để lại hai tấm vé cho em không?"

“Bé Hến, em ra đường hỏi xem có ai chia tay rồi còn giữ vé cho cũ không?"

(Từ gốc là 小哑巴, nghĩa là người câm á, mình đổi sang Bé Hến trong cụm từ câm như hến. Mình đặt hoàn toàn dựa theo cảm nhận cá nhân, không có ý phạm chê bai người tên Hến. Ai có từ nào hay hơn có thể giúp mình với ạ.)

Chu Diễm nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi, không hề che giấu lòng dạ hẹp hòi của mình.

2.

Năm Chu Diễm 18 tuổi, đã tải một bài hát lên QQ Music, đó là quà tặng sinh nhật tôi.

Bài hát "Kìa, hoa nở" tải lên trong vòng một tuần, mức độ phổ biến đã càn quét tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.

Anh biết ở phần tóm tắt bài hát: "Bài hát này tôi dành tặng cho của tôi. Cô ấy từng bị kích thích không thể chuyện , bây giờ cuối cùng cũng rồi. Thanh âm của ấy có ý nghĩa với tôi như hoa nở với mùa xuân."

Sau đó có rất nhiều phóng viên phỏng vấn Chu Diễm, hỏi viết bài hát đó cho ai.

Anh chưa bao giờ trả lời vấn đề này.

Mãi cho đến ba tháng trước, có phóng viên hỏi về chuyện cảm của .

Anh bỗng : "Tôi có rồi, vẫn là người năm 18 tuổi."

Một câu ngắn ngủi leo lên hot search.

Các fan tìm mọi cách đào lại quá khứ của , muốn xem người mà thích năm 18 tuổi là ai.

Các ấy cũng muốn xem là ai mà xứng đáng Chu Diễm 6 năm như thế.

Khúc Hiểu Phù gọi điện thoại cho tôi chất vấn: "Hướng Quỳ, thấy cảnh ngày hôm nay chưa? Cô muốn cho tất cả mọi người biết Chu Diễm suýt nữa ngồi tù vì sao? Cô có biết vì xóa sạch quá khứ của ấy mà tôi mất bao nhiêu tiền của công sức không? Cô có biết, để đi đến ngày hôm nay Chu Diễm đã phải trả giá nhiều thế nào không?"

Tôi biết chứ, tôi biết hết.

Anh ra nước ngoài học nhạc, khác biệt ngôn ngữ, bị người ta lập nhục mạ.

Anh vỡ mọi kiến thức trước đây về âm nhạc, bắt đầu học lại từ đầu giống như hoc sinh tiểu học.

Bị phủ nhận, bị nghi ngờ, bị chế nhạo.

Một người kiêu ngạo ngang ngược như lại cắn răng học từng từ một.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, trở về, bởi vì biến một ngày thành 48 tiếng.

Trước khi về nước, gọi điện thoại cho tôi, vừa đã khóc: "Bé Hến, cuối cùng ông đây cũng về gặp em rồi, nhớ em chết mất."

Không dễ gì mới như ngày hôm nay.

Trong hợp đồng Chu Diễm ký với công ty có ghi, trước khi hết hạn hợp đồng, tuyệt đối không công khai có .

Nếu ngược lại với quy định, sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời, cũng bị đóng băng luôn.

Lúc ấy Chu Diễm với phóng viên là vì công ty liên tục lăng xê với Khúc Hiểu Phù.

Anh muốn phản kháng, cũng muốn thử thái độ của fan.

Chu Diễm lén với tôi: "Lần này công ty thật quá đáng, cho người chụp lén với Khúc Hiểu Phù, chọn góc quay ác ý để lăng xê, muốn buộc chặt với Khúc Hiểu Phù. Cho dù trước mặt truyền thông thì công ty cũng cho người xóa đi thôi. Anh phải loạn thì bọn họ mới bớt lăng xê lại. Hướng Quỳ, em yên tâm, trừ em ra, sẽ không rung với ai khác."

Giữa tôi và Chu Diễm có sự tin tưởng tuyệt đối. Tôi không ghen vì chuyện Khúc Hiểu Phù, chỉ thấy thương bị công ty bắt nhiều việc sau đợt phản kháng đó.

Sau khi Khúc Hiểu Phù tìm thấy tôi thì đã : "Hướng Quỳ, bây giờ tôi đã hiểu dù tôi có ép Chu Diễm thế nào cũng không . Trong cảm của hai người, chỉ khi nào chủ từ bỏ thì Chu Diễm mới hết hi vọng ."

Cho nên sau khi có kết quả chẩn đoán chính xác bị ung thư, tôi đăng nhập vào tài khoản, xóa bản tóm tắt của "Kìa, hoa nở" đi.

Tôi chủ chọn cách chia tay với Chu Diễm, bởi vì tôi sợ sau khi tôi chết, sẽ lẻ loi một mình.

Nửa đời trước chúng tôi sống đầu đường xó chợ, nửa đời sau, tôi hi vọng đứng trên sân khấu, kiêu ngạo mà sống.

……

Tại bệnh viện, tôi từ chối phương án trị bệnh bằng hóa chất mà bác sĩ đề ra.

Sau khi Lưu Tử Minh biết thì thở dài: "Em không biết nên là em tự tin hay là em tự sa ngã nữa. Chuyện em bị bệnh vẫn chưa cho ba mẹ biết, không biết phải thế nào."

Tôi im lặng.

Lưu Tử Minh tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới : "Lúc em đến nhà mới có 16 tuổi. Em mặc bộ váy màu xanh, trắng trẻo yên lặng. Sau đó em biết cách chuyện, em thấy trong phòng khách, đứng bên cạnh em cả buổi em mới từ từ gọi một câu Tử Minh."

"Anh chưa cho em biết, lúc em đứng ngoài ban công tập , thật ra ở dưới lầu vẫn nghe thấy. Em liên tục gọi Lưu, dì Lưu, Tử Minh, sau đó vì gọi không chuẩn, em lại ảo não lặng lẽ khóc, đều nghe thấy cả."

Tôi nghe xong thì kinh ngạc , kêu một tiếng rồi : "Vậy mà lúc đó còn trêu em, ép em chuyện với ."

Lưu Tử Minh tươi: "Là ba mẹ giao nhiệm vụ cho , bọn họ mong em có thể giao lưu với mọi người nhiều hơn, như thì ít nhất ở trường, em cũng có thể xã giao bình thường với mọi người, không bị ai bắt nạt."

Tôi ngẩn người, nước mắt dâng lên hốc mắt.

"Hướng Quỳ, em tạm biệt với ba mẹ nhé." Lưu Tử Minh ôm tôi, vỗ lưng tôi.

Tôi khẽ : "Vâng."

Tôi trở về nhà họ Lưu, và dì đỏ mắt, bọn họ không hỏi về bệnh của tôi mà chỉ ôm tôi một cái.

Lúc ăn tối, bọn họ vẫn với tôi.

Buổi tối, tôi ngồi ngoài ban công ngắm sao, sau đó nhận tin nhắn của Chu Diễm.

[Chẳng phải em chưa bao giờ tới xem concert của sao, sao lần này lại cần vé? Muốn hai tấm vé là tới cùng ai ?]

Đúng lúc Lưu Tử Minh lên phòng đưa trái cây cho tôi.

Tôi nghĩ một lát rồi chụp lại ảnh của Lưu Tử Minh gửi cho : [Với trai.]

Chu Diễm lập tức gọi điện tới, tôi không nghe.

Lưu Tử Minh qua, thở dài vỗ cánh tay tôi an ủi.

Nửa tiếng sau, Chu Diễm nhắn tin: "Hướng Quỳ, sẽ thông báo kết hôn với Khúc Hiểu Phù ở concert. Chúc mừng em cũng có bắt đầu mới, hai chúng ta coi như chia tay trong hòa bình."

Tôi tin nhắn một lúc, không trả lời.

3.

Chu Diễm vẫn gửi hai tấm vé VIP cho tôi, tôi đưa cho Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ cực kỳ hưng phấn: "Chị, đây là khu VIP đó, có tiền cũng không mua đâu, còn có thể tương tác với Chu Diễm nữa!"

Kết quả hóa trị lần này của em ấy không tệ, gương mặt luôn trắng bệnh cuối cùng cũng có chút hồng hào.

Tôi tiết lộ một bí mật với Kỳ Kỳ.

Hai phút sau, tiếng hét của Kỳ Kỳ như muốn chọc thủng trần nhà, bé này đúng là sung sức, chẳng giống một người bị ung thư tẹo nào.

Em ấy kinh ngạc : “Hóa ra chị chính là 'Một bát cơm chiên trứng' nổi tiếng đó sao!"

"Một bát cơm chiên trứng" là fansite đầu tiên của Chu Diễm, thành lập năm Chu Diễm mười sáu tuổi.

(Fansite thường lá cá nhân hoặc một nhóm người theo dõi lịch trình của thần tượng, tương tác trực tiếp với thần tượng, chụp lại ảnh của thần tượng lúc đang việc hoặc ra sân bay sau đó đăng tải hình ảnh lên mạng xã hội.)

Mấy năm nay, fansite này luôn chia sẻ hình ảnh và thông tin mới nhất của Chu Diễm, thu hút khônh ít người hâm mộ.

Các fan , ảnh mà "Cơm chiên trứng" chụp Chu Diễm có sự ấm áp mà không ai chụp , thỏa mãn góc độ của !

Chu Diễm đọc những bình luận đó còn lén dùng tài khoản phụ bấm like, khen các fan tinh mắt.

Năm đăng ký Weibo này chúng tôi còn ở thành phố nhỏ đó, khi ấy Chu Diễm đang nấu cơm trong bếp.

Tôi dùng thủ ngữ của người câm chuyện với : "Chu Diễm, đại minh tinh tương lai, em muốn là người hâm mộ đầu tiên của , là fansite đầu tiên của ! Anh đặt tên Weibo đi."

Chu Diễm dí vào trán tôi: "Cảm ơn em nha bé Hến. Trông chẳng giống người biết âm nhạc tẹo nào, còn gì mà trở thành minh tinh nữa, em đang cố ý chọc giận đúng không?"

“Vậy đặt là 'Chu Diễm là người cuồng tự đại' đi." Tôi gõ chữ cho .

Chu Diễm cướp điệp thoại, đăng ký tên Weibo là "Một bát cơm chiên trứng".

Anh bất đắc dĩ với tôi: "Cảm ơn trợ lý của đại minh tinh tương lai, bây giờ chúng ta ăn cơm chưa?"

Lúc ấy, trong căn phòng cho bé nhỏ, chúng tôi ăn một bát cơm chiên trứng.

Dưới trời đêm rét lạnh, chúng tôi thì thào chuyện.

Tôi giả bộ ngủ sớm, bởi vì sau khi tôi ngủ, Chu Diễm còn tới bệnh viện thăm dì Lily.

Chu Diễm hỏi tôi: "Bé Hến, em nghĩ, tương lại có thể trở thành người nổi tiếng, tổ chức concert ở sân vận quốc gia thật không?"

Giọng của tràn ngập sự tự ti và suy sụp.

Cuộc sống đã dồn chúng tôi vào góc tường, không ai dám bàn tán về ước mơ.

Ước mơ đối với chúng tôi mà là một thứ xa xỉ.

Chỉ đến khi đêm khuya tĩnh lặng, Chu Diễm mới dám hỏi tôi như thế.

Tôi viết vào lòng bàn tay : "Đương nhiên rồi, lúc đó ba chúng ta sẽ ở trong một căn nhà lớn. Dì Lily rất thích phơi nắng, dì ấy sẽ nằm ngoài ban công đắp mặt nạ, đánh đàn ghita hát, còn em ư, em sẽ đọc sách."

Chu Diễm khẽ , không nữa.

Anh nắm lấy bàn tay lạnh băng của tôi, kéo tôi vào trong chăn ấm áp của mình, còn nằm bên ngoài.

Mới có tám năm, mà đã như cả một thế kỷ.

Chu Diễm trở thành ca sĩ nổi tiếng.

Tôi trị khỏi bệnh, dì Lily không còn.

Mà chúng tôi cũng không sống cùng nhau trong căn nhà rộng rãi.

Mọi người đang không ngừng trưởng thành, đã đạt , và cũng mất đi.

Có đôi lúc nhớ lại những ngày tháng trước năm 18 tuổi, nó giống như viên thuốc bọc đường.

Mới ăn thì ngọt, sau chỉ còn lại vị đắng, lại trị bệnh.

À, gần đây tôi luôn nhớ về Chu Diễm.

Có lẽ đó là dấu hiệu của người sắp chết.

Vì không có tương lai nên mới phải gặm nhấm quá khứ.

"Chị ơi, sao chị khóc ?" Kỳ Kỳ lau nước mắt cho tôi, thở dài, "Hình như chị có rất nhiều chuyện đau lòng."

Tôi ôm em ấy: "Ba em em chỉ cần hóa trị thêm ba lần nữa là sẽ khống chế bệnh. Kỳ Kỳ, chị giao Weibo này cho em, em tiếp tục thay chị không?"

Kỳ Kỳ nghe xong mà sửng sốt: "Tại sao, chị muốn trèo tường hả?"

(Trèo tường: chuyển qua fan của người khác.)

Tôi khẽ với em ấy: "Không phải, bởi vì chị rất Chu Diễm, cho nên chị muốn sau khi chị đi, cảm đó vẫn sẽ tiếp tục thông qua Weibo này. Em đồng ý với chị là đăng bài thường xuyên không?"

Chỉ cần Weibo này vẫn đăng bài, Chu Diễm sẽ không biết chuyện tôi chết.

Anh sẽ kết hôn với Khúc Hiểu Phù, sẽ trở thành ca sĩ nhiều người mến hơn, lấy nhiều giải thưởng hơn.

Chỉ là, tương lai của sẽ không có tôi mà thôi.

4.

Sau khi giao Weibo "Một bát cơm chiên trứng" và vé cho Kỳ Kỳ, tôi mang thuốc về nhà.

Không phải nhà họ Lưu mà là căn nhà nhỏ Chu Diễm mua cho tôi.

Hai phòng một sảnh, là nơi thuộc về hai đứa trẻ chúng tôi.

Vừa mới vào phòng khách tôi đã nhận tin nhắn của Chu Diễm.

Anh liên tục nhắn tin cho tôi, cho dù rất hiếm khi tôi trả lời.

[Nhận vé chưa? Em thật sự muốn đến cùng Lưu Tử Minh sao?]

Tôi trả lời: [Để xem hình.]

[Em muốn khiến giận phải không!]

Chu Diễm nhanh chóng trả lời, lại nhắn thêm mười dấu chấm than để tỏ vẻ kháng nghị.

[Bây giờ phải đi , nếu kết thúc sớm, sẽ liên lạc với em.]

Anh gửi một meme thở phì phò, là biết vừa mới chụp.

Quai hàm của Chu Diễm phồng lên, trợn mắt, trên đầu còn có nhãn dán tức giận.

Cũng không biết nhân viên mà thấy như thì sẽ nghĩ thế nào.

Dù sao ở trong mắt fan, hình tượng của Chu Diễm luôn là lạnh lùng ít .

Tôi ở nhà từ từ dọn dẹp, muốn sắp xếp lại đồ đạc.

Sau khi dạo quanh nhà một vòng, tôi mới phát hiện khắp nơi đều có đồ của Chu Diễm.

Trong toilet có bàn chải đánh răng của , tủ quần áo có đồ ngủ của , trên kệ giày có dép lê của .

Ngay cả chiếc đàn ghita thường dùng cũng lặng lẽ nằm trong thư phòng.

Tôi cứ tưởng mình đã sẵn sàng từ biệt .

Nhưng khi mở tủ lạnh ra, thấy tờ giấy dán bên trên, tôi mới phát hiện mình vẫn không đủ mạnh mẽ.

Tôi giật tờ giấy ra, nằm xuống sàn nhà lặng lẽ khóc.

Trên tờ giấy viết: [Hầm canh cho em này, hâm nóng 10 phút là ăn . Anh phải ra nước ngoài nửa tháng, đừng gọi cơm bên ngoài, sẽ mời người đến nấu cơm cho em. Sau khi tỉnh dậy nhớ nhắn tin cho đấy.]

Phía sau tờ giấy, vẽ mấy trái tim rực lửa.

Đây là tin nhắn từ ba tháng trước.

Canh trong tủ lạnh sớm đã bốc mùi.

Sáng ngày hôm đó, tôi cũng không kịp mở tủ lạnh ra.

Tôi vào bệnh viện, sau khi tỉnh lại thì thấy Lưu Tử Minh, báo cho tôi biết một tin.

Tôi bị ung thư, xác suất chữa khỏi không lớn.

Mà khi ấy, Chu Diễm đang tổ chức concert ở Singapore.

Sau khi có kết quả chẩn bệnh, tối hôm đó, tôi nhận điện thoại của .

Anh vẫn chưa tháo đồ trang điểm, ngồi trong phòng nghỉ gọi video cho tôi.

"Nghe máy nhanh ?" Chu Diễm cúi đầu đồng hồ, lại cau mày, "Chẳng phải lúc này em đang liên hoan với đồng nghiệp sao? Em đang ở đâu , công viên à?"

Cuộc sống sinh hoạt của tôi rất đơn giản, việc, vận và đọc sách.

Chu Diễm ghi nhớ từng câu của tôi, chỉ cần thấy không ổn là lập tức nhận ra ngay.

Tôi nghe máy dưới bệnh viện, dễ dàng nhận ra.

Tôi khẽ với : "Chu Diễm, em xóa bản tóm tắt của 'Kìa, hoa nở' rồi, chúng ta chia tay đi."

Sắc mặt Chu Diễm lập tức thay đổi, biết tôi không giận dỗi, một khi tôi đã lên tiếng thì tất nhiên là sẽ quyết định .

"Hướng Quỳ, dù em gặp chuyện gì thì chờ về rồi . Bây giờ sẽ đặt vé máy bay về nước, em về nhà ngoan ngoãn chờ , đừng đi đâu hết, không?"

Tôi mỉm : "Chu Diễm, không phải là em cáu kỉnh, em chỉ thấy rất mệt thôi. Anh còn nhớ không? Tết năm ngoái, lúc chúng ta hẹn hò gặp fan cuồng của , em bị ấy đâm một nhát, cánh tay còn để lại sẹo. Lần đó vụ việc rất nghiêm trọng, phải để Khúc Hiểu Phù ra mặt ấy là người đón năm mới cùng với , vẫn còn độc thân thì mọi chuyện mới lắng xuống. Giờ thì sao, mọi người đều đồn thổi thích Khúc Hiểu Phù. Em chỉ như một cái bóng , em không muốn tiếp tục như nữa."

Chu Diễm không gì, khẽ nhấp môi, nhíu mày càng chặt hơn.

Bởi mới , người càng thân thiết thì sẽ càng biết cách như thế nào để tổn thương đối phương.

Chuyện đó đã Chu Diễm sợ.

Đêm nào cũng gặp ác mộng đến tỉnh, rất nhiều lần bật khóc.

Tôi nhớ sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Chu Diễm ôm tôi, không ngừng gọi tên của tôi.

"Hướng Quỳ, Hướng Quỳ, bé Hến, may mà em không sao, nếu không sẽ phát điên mất."

Nước mắt ướt áo tôi.

Tôi chê : "Đại minh tinh, nước mắt của nhiều thật đấy."

Chu Diễm không phải người đa sầu đa cảm lại luôn rơi nước mắt vì tôi.

Còn tôi thì sao, tôi không phải là người hướng ngoại hoạt bát lại luôn mỉm .

Tôi và Chu Diễm, cả hai đều cố gắng tồn tại vì đối phương.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...