Hướng Đến Ánh Dương – Chương 5

17.

Căn phòng không có đủ chỗ để ghế sofa, Chu Mục ngồi trên cái ghế nhỏ, cúi đầu mày mò đôi giày của hắn.

Tôi không quan tâm đến hắn, nằm trên giường lướt mạng.

Dù sao thì bây giờ tôi cũng có thể coi như là một người có chút tiền, không thể không đóng góp một chút cho ngành giao đồ ăn của đất nước.

「Tiền Tuế Tuế,」 giọng Chu Mục vang lên, nhẹ nhàng rõ ràng.

「Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, xa cũng không sao, có thể tới tìm em vào mỗi kỳ nghỉ đông và hè, công nghệ phát triển như , chat video cũng rất tiện. Có ba năm thôi mà, không vấn đề gì.」

Tôi suýt chút nữa thì để điện thoại rơi xuống mặt.

Tôi bật người dậy, 「Cái gì cơ?」

Chu Mục ngẩng đầu lên tôi, vẻ mặt nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.

「Mặc dù xa có chút vất vả, tin là chúng ta có thể vượt qua!」

「Không, ai xa với ?」

Chu Mục chớp mắt, 「Em á, em không phải chuẩn bị đi Anh sao, yên tâm đi, là một trai cởi mở, ủng hộ em theo đuổi ước mơ.」

Cởi mở cái đầu hắn

Tôi xoa trán, 「Chu thiếu gia, quên rồi à, đã từng cái gì? Anh dù em có thì cũng không có trái tim , sao thế, trái tim đầu hàng rồi à?」

Chu Mục vẫn chớp mắt tôi.

「Chúng ta ở bên nhau rồi, chocolate em cũng nhận rồi.」

「Ai ở bên ? Hơn nữa dù ở bên rồi thì em cũng nhận tiền của bố rồi, mấy đồng tiền đó có thể mua cả một ngọn núi chocolate đấy. Em rất có chuyên nghiệp, em cho nghe, nhận tiền rồi thì chắc chắn phải chia tay.」

Chu Mục ngẩn người hai giây, sau đó bắt đầu trò.

「Anh không quan tâm, Anh không đồng ý chia tay, chúng ta vẫn là cặp đôi đương ngọt ngào.」

Cặp đôi đương cái con khỉ.

18.

Chu Mục đúng là người rất trẻ con, lúc nào cũng bám theo như một miếng cao dán, dù đã bị dính phải những sự cố nhỏ như việc bị vấy bẩn bởi nước rửa bát, hắn vẫn kiên quyết mỗi ngày đến tìm tôi.

Tôi không biết sao, để giữ lời hứa với "người tài trợ" rằng sẽ giữ khoảng cách với con trai của ông ta, tôi chỉ còn cách đủ trò khiến hắn khó chịu.

"Vì sao lại là nước ấm? Em không uống nước ấm, em muốn uống lạnh, loại có đầy đá nhỏ ấy."

Tôi vứt cốc về phía bàn của quán trà sữa, khiến trà sữa văng ra, dính vào chiếc áo mới tinh của Chu Mục.

Chu Mục vừa lau áo bằng giấy, vừa không tỏ ra tức giận, : "Muốn gì đá nhỏ cơ chứ, em xem ngoài trời bao nhiêu độ, không lạnh à?"

"Em không quan tâm, em chỉ muốn đá nhỏ thôi, tự lo đi."

Dựa theo kinh nghiệm mấy năm qua với Chu Mục, tôi biết hắn rất khó chịu với những ồn ào và vô lý, sự kiên nhẫn của hắn gần như bằng không.

Nhìn thấy sắc mặt của Chu Mục dần dần trở nên tối sầm, tôi tưởng mình sắp đạt mục tiêu chia tay.

Tuy nhiên, tôi không ngờ là đột nhiên Chu Mục lại nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt chuyển sang sáng lạn.

"Tiền Tuế Tuế, em đang tỏ với sao?"

"Hả?"

"Chỉ mùa hè mới uống đá nhỏ, ý em là mùa hè năm sau em muốn cùng uống trà sữa đúng không, hehe, biết mà, em rồi!"

"……"

Chu Mục đúng là biết ảo tưởng, tôi hồi trước còn chẳng đến mức như này.

Tôi lườm hắn một cái rồi quay đi, rồi lại vô thấy , người mà cả trường ca tụng là “Nữ thần”

Giữa mùa đông lạnh giá, ta mặc một chiếc áo mỏng tinh tế, và trên chân là một chiếc váy ngắn cắt xéo, để lộ đôi chân dài trắng nõn.

Quả thật là đẹp đến lạnh người.

Cô ta đi thẳng về phía chúng tôi và ngồi xuống bên cạnh Chu Mục mà không chút khách khí.

Tôi liếc họ, "Ồ, áo đôi."

"Chu Mục ca, thật trùng hợp, cũng ở đây à."

Chu Mục kéo ghế ra, dịch sang bên cạnh một chút.

"Á!" Cô kéo tay áo của Chu Mục lên, "Mục Ca, chúng ta mặc áo đôi đó!"

Tôi liền thêm vào: "Áo đôi đấy."

Chu Mục mặt mày tối sầm, nhanh chóng gỡ áo ra khỏi tay ta, quay sang tôi với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

"Là hiểu lầm thôi, không biết áo này có kiểu áo đôi đâu, em tin nhé."

Tôi vừa nhấp một ngụm trà sữa, không gì.

Cô ta tôi một lúc, mới nhận ra tôi có mặt, rồi tôi với vẻ cao ngạo.

"Còn có người à? Lúc nãy tôi không để ý, chào , tôi là Lưu Dục Á, của Mục ca đúng không?"

Tôi nhẹ, "Tôi là Tiền Tuế Tuế, là …"

Chu Mục lập tức đứng dậy cắt ngang, "Bạn !"

"Tuế Tuế, chúng ta đi thôi, sẽ mua đá nhỏ cho em."

Chu Mục muốn kéo tôi đi, tôi không nhúc nhích.

"Lưu Dục Á đúng không? Son môi trên miệng là Chu Mục tặng à?"

Lưu Dục Á khoanh tay tôi, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Đúng , sao?"

Tôi nhún vai, "Vậy thì, đã tặng quà rồi, có vẻ quan hệ cũng không phải bình thường, cố gắng lên, tranh thủ lấy lại Chu Mục đi, để ta đừng cứ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

19.

Cuối cùng tôi bị Chu Mục kéo ra khỏi quán trà sữa, mặt hắn trông rất không vui, sức kéo trên tay khiến tôi đau nhói ở cổ tay.

Tôi dừng lại, dù có chút không đành lòng, có lẽ sẽ tốt hơn nếu rõ hết một lần, để khỏi phải tiếp tục vòng quanh.

Nhân lúc hắn đang tức giận, tôi quyết định ra tất cả.

"Chu Mục," tôi gọi hắn lại.

Tôi thấy vai hắn hơi run lên, như thể đang hít một hơi thật sâu, rồi mới quay lại, mặt bình tĩnh tôi.

"Cô Lưu gì đó, thật sự không quen đâu, em đừng hiểu lầm." Chu Mục .

Tôi không đáp lại lời đó.

"Chu Mục, biết không, tại sao lúc đó em lại kiên quyết bám lấy không?"

Chu Mục không đáp lời tôi nữa, chỉ quay người lại, tự thầm một mình.

"Anh đói rồi, chúng ta đi ăn đi, biết một quán gà rất ngon, trời lạnh thế này, nên ăn chút đồ nóngt."

"Em chỉ muốn lợi dụng , tiếp cận bố mẹ thôi."

Tôi gần như hét lên câu này, tôi thấy Chu Mục khựng lại, cơ thể hơi cứng lại.

"Anh đã biết rồi phải không?" Tôi cúi đầu

 "Xin lỗi, Chu Mục, cậu của đúng, không có lỗi, là em không nên lừa . Vậy nên, chúng ta dừng lại ở đây đi."

"Tiền Tuế Tuế, em đã từng thích , đúng không?" Chu Mục quay lưng về phía tôi, giọng có chút run rẩy.

Tôi hít một hơi thật sâu.

"Chu Mục, giữa chúng ta không thể gọi là thích. Em không thể tha thứ cho những gì bố mẹ đã , họ cũng sẽ không chấp nhận em, Em nghĩ cậu của đúng, muốn gì đó lớn trong tay không có gì thì chẳng khác gì con kiến đụng phải cây lớn. Em không thể thay đổi bất cứ điều gì, chỉ có thể lợi dụng những điểm yếu đó mà leo lên, sống cuộc sống của mình. Còn thì khác, mọi thứ muốn đều dễ dàng có , từ vật chất đến cảm. Có rất nhiều người thích , và cũng không thiếu người ."

"Chu Mục, nhất thời hứng thú không phải là , không cam lòng không phải là , cảm giác mới mẻ có hạn sử dụng cũng không phải là . Anh không cần em, giống như em cũng chẳng cần ."

"Chúng ta hãy sống cuộc đời riêng của mình, có lẽ vài năm sau khi em trở về từ nước ngoài, nếu thực sự buông bỏ những chuyện này, chúng ta có thể ."

Chắc là một khoảng thời gian rất lâu sau, Chu Mục mới quay lại tôi.

"Xin lỗi, Tiền Tuế Tuế."

Tôi biết, Chu Mục không có lỗi với tôi, hắn đang thay mặt bố mẹ hắn xin lỗi tôi vì những năm tháng đã qua.

Câu xin lỗi mà mẹ tôi không bao giờ đợi , nhiều năm sau, vượt qua bao nhiêu năm tháng, lại vang lên bên tai tôi.

Thực ra tôi đã buông bỏ mối hận này rồi.

20.

Tôi tưởng rằng sau lần thổ lộ đó, tôi và Chu Mục sẽ thật sự không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa, vì rốt cuộc tôi tiếp cận hắn với mục đích không thuần khiết, mà hắn cũng không phải là người sẽ chấp nhận hạ mình để vừa lòng ai.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp Chu Mục.

Nghe từ lời Nguyên Thần kể lại, sau khi tôi đi, Chu Mục đã trở về và tranh cãi một trận với bố mẹ. Những chuyện mà trước đây họ luôn tránh né, thậm chí không dám nhắc đến, thì sau nhiều năm, đã chính con trai của họ kéo ra ngoài ánh sáng.

Tôi không biết Chu Mục đã với bố mẹ hắn những gì, chỉ nghe Nguyên Thần kể rằng cuộc chiến mà hắn thách thức uy quyền của bố mẹ kết thúc bằng việc Chu Mục bị nhốt trong nhà một cách thảm .

Còn tôi, thì bị cầu phải ra nước ngoài sớm hơn.

Ngày tôi rời đi, tôi đã trả lại căn phòng đã ở suốt ba năm, mang theo duy nhất một chiếc vali, lặng lẽ bước ra sân bay.

Lúc đó, cảm giác đơn, tủi thân phóng đại đến mức vô tận.

Tôi nhận ra rằng mình thật sự không nỡ rời đi nơi này, tôi lưu luyến điều gì chứ? Tôi đâu có gì ở đây.

"Tiền Tuế Tuế!"

Tôi quay lại, là Chu Mục.

Giữa dòng người qua lại ở sân bay, Chu Mục kéo lê một chân đang chảy máu, mồ hôi ướt đẫm cả người.

"Anh sao lại đến đây?" Tôi hỏi.

Chu Mục nở một nụ , "Tới tiễn em mà!"

Tôi xuống chân hắn, hỏi, "Làm sao mà bị thương ?"

"Bố mẹ nhốt lại, nhảy từ trên lầu xuống."

Thấy tôi ngạc nhiên, Chu Mục vội vàng giải thích.

"Ở tầng hai thôi, không có gì đâu, lúc nhảy xuống không tính toán đúng góc, không ngờ lại rơi vào bụi hoa."

Chu Mục khì, tôi đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào.

"Anh đúng là ngốc quá!"

Im lặng một lúc, Chu Mục mới :

"Tiền Tuế Tuế, trước đây luôn nghĩ mình có thể mọi thứ, khi bố mẹ thật sự nhốt trong phòng, lấy đi điện thoại, ngừng hết thẻ của , mới nhận ra, mình thật sự chẳng gì."

Tôi gật đầu, tôi đã biết điều đó từ lâu rồi.

"Nhưng cảm của dành cho em là thật, cho thêm thời gian đi, Tiền Tuế Tuế, đừng thích người khác quá nhanh, đợi nhé."

Tôi không trả lời hắn, một phần là vì muốn ngừng để nước mắt rơi, phần còn lại là vì tôi không thể hứa hẹn điều gì. 

Chu Mục bảo rằng hắn cảm thấy hắn rất vô dụng, thật ra tôi cũng chẳng khác gì Chu Mục khi đứng trước Chu gia.

Tôi vẫy tay, "Quay về đi, nhớ tiêm phòng uốn ván đấy."

Tôi bước đi mà không ngoảnh đầu lại.

Tôi không có gì cả, tôi vẫn không nỡ rời đi.

Tôi thực sự đang lưu luyến gì nhỉ?

Chắc là người đang cố gắng chạy đến gặp tôi, mặc kệ chân bị thương.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...