Hướng Đến Ánh Dương – Chương 2

5.

Chu Mục vì muốn theo đuổi Lâm Thanh Âm, đã chặn hết mọi cách liên lạc với tôi. Gặp tôi thì lập tức tránh né, giả vờ như không quen biết.

Nhưng tôi đâu dễ dàng để hắn toại nguyện.

Hắn ta không muốn gặp tôi?

Được thôi, tôi sẽ ngày ngày chặn đường hắn. 

Ký túc xá, sân bóng rổ, căng tin, giảng đường... Hễ chỗ nào hắn xuất hiện, tôi đều bám riết không tha.

"Bộp!"

Hôm đó, tôi đang ăn cơm trong căng tin thì một khay đồ ăn bất ngờ đặt xuống bàn đối diện.

Tôi ngẩng lên, là Lâm Thanh Âm.

"Tiền Tuế Tuế, có thể bớt mất mặt đi không? Chu Mục không muốn gặp , đừng tiếp tục bám lấy ấy nữa."

Tôi thản nhiên lấy khăn giấy lau miệng, nhếch mép:

"Liên quan gì đến !"

Lâm Thanh Âm tức đến đỏ mặt:

"Cô là con mà chẳng biết tự trọng à? Đừng hèn hạ thế có không?"

"Tôi gì mặc tôi, liên quan gì đến ?"

Người xung quanh bắt đầu xúm lại hóng chuyện. 

Tôi không muốn bị trò nên đứng dậy định đi, thì bất chợt cảm thấy một thứ gì đó nóng hổi đổ ụp lên đầu.

Cơm canh thừa trên mặt tôi chảy xuống theo gò má.

Lâm Thanh Âm quăng khay thức ăn trống không lên bàn, chỉ tay vào tôi mà :

"Liên quan gì à? Tôi cho biết, Chu Mục giờ là trai tôi. Cô còn dám bám theo ấy, lần sau cái đổ lên đầu không chỉ là thức ăn thừa đâu."

Tôi thề, lúc đó tôi rất muốn ăn miếng trả miếng, úp ngược cả khay đồ ăn vào đầu ta.

Nhưng tôi không , vì từ xa, tôi thấy Chu Mục đang chen qua đám đông đến gần.

Nếu tôi phản kháng, Chu Mục chắc chắn sẽ không bao giờ quan tâm đến tôi nữa.

Nhưng nếu tôi không phản kháng, vẫn có thể đóng vai đáng thương.

"Chuyện gì thế này?"

Chu Mục liếc qua bộ dạng thảm của tôi, lục lọi trong túi một hồi mới rút ra vài tờ khăn giấy, đưa tôi.

"Lau đi."

Tôi nhận lấy khăn giấy từ tay hắn ta, cúi đầu lau bừa trên mặt, bất ngờ cảm nhận một sự ấm áp trên vai.

Là chiếc áo khoác của Chu Mục.

...

Hừ, quả nhiên hắn ta vẫn không cưỡng lại màn "yếu đuối tội nghiệp" này.

Lâm Thanh Âm thấy mình bị phớt lờ, tức tối hét lên:

"Chu Mục, gì mà đưa áo cho ta? Em còn đứng đây này!"

Tôi thầm lạnh. Cô trẻ, vẫn còn non lắm. Giây phút này phải thi xem ai trông đáng thương hơn, rõ chưa?

Sự náo nhiệt bên bàn chúng tôi nhanh chóng thu hút toàn bộ ánh mắt trong căng tin, kể cả bà tay run thường múc canh. 

Chu Mục chưa từng bị mất mặt thế này, lập tức nổi đoá, quay đầu quát to:

"Nhìn cái gì mà ?"

Lâm Thanh Âm đứng sau lưng hắn ta, ngây người một chút, rồi lại tỏ vẻ uất ức, chớp mắt vài cái, giả bộ tội nghiệp.

Ơ, không đúng. Cô ta học theo tôi à?

Ơ, không đúng nữa. Cô ta rơi nước mắt rồi!

Sao có thể để ta khóc trước chứ? Vai diễn này là của tôi mà! Không , không thể thua.

Tôi dùng khăn giấy lau sạch đồ ăn thừa trên mặt, ngước lên Chu Mục, mắt ngấn nước.

"Cô ấy ... hai người đang ở bên nhau. Là thật sao?"

Chu Mục thoáng tôi, ánh mắt lộ chút phức tạp không rõ.

"Tuế Tuế, chúng ta đã chia tay rồi. Anh có quyền..."

"Em hiểu rồi." Tôi ngắt lời hắn ta, cúi đầu, giả bộ thất vọng.

"Vậy thì từ giờ em sẽ không phiền nữa."

Những ngày qua, Chu Mục đã thấy rõ tôi quan tâm đến hắn như thế nào. 

Tiếp tục bám theo chỉ tổ phản tác dụng. Đến lúc phải đổi chiến thuật.

Không ai hiểu Chu Mục hơn tôi.

Tôi giả vờ hít mũi, giọng nghẹn ngào:

"Áo khoác của , em sẽ giặt sạch rồi trả lại. Cô ấy tốt, đẹp hơn em. Chúc hai người hạnh phúc."

Nói xong, tôi quay người bỏ đi, không ngoái đầu, tỏ vẻ dứt khoát gọn gàng.

Kịch này tôi diễn đạt đến mức có thể mở lớp dạy rồi đấy!

Còn về Chu Mục, lâu nhất cũng chỉ giữ một mối trong hai tháng. Tôi không vội.

6.

"Tuế Tuế, thay mặt Thanh Âm xin lỗi em. Chuyện hôm nay là ấy sai, em đừng giận ấy. Cô ấy thật ra rất tốt, chỉ là tính hơi nóng nảy một chút."

Nhận tin nhắn từ Chu Mục, lúc đó tôi đang thêm trong một quán cà phê.

Sau khi lên đại học, tên cặn bã họ Chu kia không còn tài trợ cho tôi nữa, tất cả học phí và sinh hoạt phí đều phải tự kiếm lấy.

Nhìn màn hình điện thoại, tôi bật .

"Tính nóng? Vậy thì hai tháng cũng không trụ nổi đâu."

Tôi nhắn lại: "Không sao đâu," còn thêm một sticker dễ thương để tỏ vẻ rộng lượng.

Chờ một lúc, không thấy Chu Mục trả lời, tôi bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục công việc.

"Chào hai vị, xin hỏi hai vị muốn dùng gì ạ?"

"Americano, cảm ơn!"

Người đàn ông mặc vest lên tiếng.

Tôi liếc người đàn ông đó, thấy một bộ vest cắt may vừa vặn, chất liệu tinh tế, kiểu dáng không tầm thường, cộng thêm chiếc đồng hồ trên cổ tay trông có vẻ giản dị giá trị thực sự thì không hề nhỏ. 

Là Người giàu.

Khoan đã? Chiếc đồng hồ kia...

Chu Mục cũng có một cái giống y hệt. Nhưng chẳng phải hắn ta đó là quà sinh nhật từ mẹ sao?

Đặt riêng, độc nhất vô nhị?

Hắn ta từng kể mẹ hắn đặt hai chiếc, một cho hắn và một tặng cậu của hắn.

Nghĩ đến đây, tôi giật mình. Nhìn kỹ người đối diện với người đàn ông kia, tôi bỗng cảm thấy quen mắt.

Dù chưa từng gặp trực tiếp, tôi từng thấy ảnh của mẹ Chu Mục.

Đạp nát giày sắt không tìm thấy, giờ đây lại gặp ngay tại nơi này.

Người phụ nữ đối diện người đàn ông kia, chẳng phải chính là "bà mẹ giàu có" trong lời của Chu Mục sao?

7.

"Xin chào, cà phê Americano của hai vị đây."

Sau khi bưng cà phê ra cho họ, tôi giả vờ đứng bên cạnh lau bàn, giữ khoảng cách vừa đủ để nghe trộm câu chuyện.

"Tiệc sinh nhật của Chu Mục dự định tổ chức ở thành phố B sao?" Người đàn ông hỏi.

"Mục Mục trường học xa nhà, về không tiện. Hơn nữa, nó ghét biến tiệc sinh nhật thành nơi bàn chuyện ăn. Chị với rể nghĩ, thôi thì chúng ta qua đây, mời bè và học của nó ăn một bữa đơn giản là rồi."

"Ừ," người đàn ông gật đầu. "Vậy để em lo liệu."

"Anh rể em bao giờ qua đây?"

"Anh ấy bận lắm, thứ bảy mới đến . Chị đi trước để xem xét hình, cũng nhớ con trai nữa." Mẹ Chu Mục trả lời.

Sinh nhật Chu Mục? Không phải là Chủ Nhật tuần sau sao.

Người phụ nữ này đã đến, Tên họ Chu kia chắc chắn cũng sẽ xuất hiện. 

Trời cao quả thật quá ưu ái tôi mà, đúng là " cả mà chẳng tốn công".

Hai người kia trò chuyện không lâu đã rời đi. 

Nhìn kiểu chuyện như đang đàm phán hợp đồng, mối quan hệ chị em này xem ra cũng chẳng thân thiết gì mấy.

Buổi tối, tôi vừa gặm ổ bánh mì sắp hết hạn mua ở tiệm bánh giá rẻ, vừa thong thả bước về ký túc xá.

Số dư trong ví điện tử của tôi chỉ còn hơn một nghìn, vẫn phải mua một món quà sinh nhật ra hồn cho Chu Mục.

Tôi thở dài, trân trọng đi, Chu Mục. Đây sẽ là lần cuối cùng chị đây "liếm" cậu rồi.

8.

Dưới ánh sáng yếu ớt từ bóng cây bạch dương, tôi và Chu Mục ngồi trên bồn hoa gần sân tập, không khí căng thẳng lúc đầu dần dịu xuống.

"Muốn chạy bộ 5 km không?" tôi mở lời, tôi biết rõ đây là cách hắn thường xả stress.

"Không chạy!" Chu Mục đáp, giọng đầy bực dọc.

Tôi bĩu môi: "Thế... ăn gì đó nhé?"

Tôi đưa miếng bánh mì trong tay ra, chỉ định bâng quơ, ai ngờ hắn giật lấy ngay và bắt đầu cắn một miếng to.

Tôi khựng lại, lòng đau như cắt. Tôi chỉ khách sáo thôi mà, sao lại ăn thật? Đó là bữa tối của tôi chứ!

"Bánh này vị lạ nhỉ?" Chu Mục vừa nhai vừa , miệng đầy bánh khiến giọng hắn nghe không rõ ràng.

"À, bánh mì gần hết hạn mua ở tiệm giảm giá."

"..."

Miệng hắn vốn đang nhai ngon lành, giờ thì ngừng lại ngay lập tức. 

Chu Mục tôi như vừa nghe thấy điều gì kinh khủng.

Tôi không nhịn , bật .

"Yên tâm đi, không đau bụng đâu. Em ăn nhiều lần rồi."

Chu Mục miễn cưỡng nuốt miếng bánh, sau đó quay sang tôi với vẻ ngạc nhiên."Sao em phải mua đồ hết hạn?"

"Tiền mua lens chụp ảnh em cạn sạch ví rồi, phải tiết kiệm chứ sao."

Tôi thẳng, chẳng có ý tỏ ra đáng thương. 

Nếu biết trước là Chu gia sẽ không tài trợ khi tôi vào đại học, tôi đã chẳng chọn học nhiếp ảnh – cái ngành "nghèo bền vững" này – dù tôi rất thích nó.

"Em... Anh có thể mua giúp em, em không cần..."

Tôi chống tay xuống đất, ngẩng đầu lên mặt trăng: 

"Sao phải để mua? Anh là gì của em chứ? Từ nhỏ đến giờ, chẳng ai có nghĩa vụ giúp em. Nhưng..."

Giọng tôi nhỏ dần, ánh mắt trở nên u ám: "Em luôn cảm thấy mình đang nợ người khác."

Tôi nghĩ đến bố của Chu Mục, người đã tài trợ tôi nhiều năm qua, và cảm giác chán ghét đó dâng lên mãnh liệt.

Kể cả người tôi ghét nhất, tôi thực ra vẫn nợ ông ta. Nhưng tôi sẽ trả lại tất cả.

Tôi có cảm giác Chu Mục đang tôi chăm , tôi nhanh chóng xua đi tâm trạng u ám đó, nở nụ trêu chọc.

"Chủ nhật này là sinh nhật đúng không? Muốn gì quà sinh nhật nào?"

Chu Mục quay đầu, giọng thản nhiên: "Không muốn gì cả."

"Ồ, thế để em tự quyết nhé!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...