Hướng Đến Ánh Dương – Chương 1

1.

Ba năm cấp ba, tôi và Chu Mục là cùng lớp. 

Cả trường đều biết tôi thích hắn, là con chó trung thành mà hắn không cách nào thoát .

Tôi giúp hắn mang cặp, trực nhật, chép bài tập, viết kiểm điểm.

Khi hắn chơi bóng, tôi đứng cổ vũ, hét tên hắn đến khản cả giọng.

Hắn theo đuổi khác, tôi đi thăm dò sở thích của ấy, còn giúp hắn chọn quà, còn viết cả thư .

Hắn thất , tôi chạy bộ năm cây số để cùng hắn xả stress, mệt đến suýt ngất.

Khi hắn đỗ Đại học B, tôi không một lời, vui vẻ bám đuôi đến đó.

Có câu “công sức không phụ lòng người,” sau những nỗ lực không mệt mỏi của tôi, thái độ của hắn với tôi cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Tôi nghĩ, cuối cùng cái kiếp "chó trung thành" lâu dài của tôi cũng có cơ hội thăng chức, trở thành " chính thức" danh chính ngôn thuận. 

Thế mà, ngay ngày đầu tiên của kỳ quân sự, hắn đứng trước mặt tôi thêm WeChat của một nàng ngực khủng.

Tôi chẳng gì, vẫn vui vẻ chạy đi mua nước cho cả hai.

Nhìn mình trong gương, làn da bị đen thêm một bậc vì nắng quân sự, tôi không dám mình không tự ti, vì thực sự chẳng có lấy chút tự tin nào.

Chu Mục không phải người chung , ba năm cấp 3 hắn thay còn nhiều hơn thay áo. 

Nhưng tại sao hắn không bao giờ thử một lần với tôi?

Chỉ vì tôi không xinh.

Mùa hè cuối năm cấp ba, tôi để tóc dài, học trang điểm, học cách ăn mặc. 

Cuối cùng cũng lọt vào mắt của hắn khi năm học mới bắt đầu.

Nhưng, xấu bẩm sinh vẫn là xấu bẩm sinh, sao có thể so với những xinh đẹp tự nhiên?

2.

Vào kỳ quân sự đầu tiên, buổi tối tất cả tân sinh viên năm nhất của trường đều tụ tập trên sân vận

Hoa khôi mới nổi của khoa – Lâm Thanh Âm, đang nhảy một bài vũ đạo nhóm nhạc nữ đình đám gần đây. 

Bộ đồ rằn ri rộng thùng thình cũng chẳng thể che nổi dáng người uyển chuyển và ánh hào quang tự tin của ta.

Chu Mục đứng bên cạnh, giơ điện thoại chụp lia lịa về phía Lâm Thanh Âm. 

Chụp xong lại ngắm nghía, không vừa ý, liền ném điện thoại cho tôi:

“Giúp chụp mấy tấm đi.”

Tôi cầm lấy điện thoại, điều chỉnh góc độ và ánh sáng, chỉ vài tiếng tách tách, một bộ ảnh "thần thánh" đã ra đời ngay tức khắc.

Chu Mục hài lòng, gửi ảnh ngay cho Lâm Thanh Âm rồi quay sang tôi:

“Không tệ đâu, Tiền Tuế Tuế. Không hổ danh dân nhiếp ảnh, chỗ tối thui như này mà cũng chụp đẹp thế.”

Tôi phụ họa:

“Là do người mẫu đẹp thôi.”

Câu này đúng ý hắn ta, Chu Mục khì khì.

Tối hôm đó, khi lướt WeChat, tôi thấy bài đăng trên trang cá nhân của Lâm Thanh Âm, chính là mấy tấm ảnh tôi chụp, đã chỉnh sửa kỹ lưỡng. 

Đôi mắt ta to đến mức giật mình.

Caption viết:

“Cảm ơn trai đã giúp em chụp ảnh nhé, !”

Chưa đầy nửa phút sau, Chu Mục để lại bình luận:

“Người đẹp thì chụp kiểu gì cũng đẹp.”

Tôi đảo mắt, nếu có bản lĩnh thì gửi mấy tấm hắn tự chụp cho ta xem thử đi. 

Để xem hắn còn dám câu đó không.

Tôi là một con chó trung thành của Chu Mục, đã ba năm rồi, thực ra tôi không thích hắn ta.

Gì cơ, hỏi tại sao tôi lại theo đuổi hắn ư?

Vì hắn có tiền. Chính xác hơn, là bố hắn có tiền.

3.

Tôi là trẻ mồ côi. Bố của Chu Mục là người đã tài trợ cho tôi.

Lý do ông ta tài trợ cho tôi là vì năm xưa, để cưới một phú bà giàu có, ông ta đã phụ bạc thanh xuân của mẹ tôi.

Mẹ tôi đau khổ tột cùng, lại bị gia đình ép hôn, cuối cùng đành phải kết hôn với một kẻ nghiện rượu.

Bố tôi thuộc kiểu người uống rượu bất chấp mạng sống. 

Một lần, ông ta say khướt vẫn cố lái chiếc xe ba gác. 

Rồi tai nạn xảy ra, chưa kịp chờ xe cứu thương đến thì ông ta đã không qua khỏi.

Uống rượu lái xe thật sự là người mình.

Kinh tế gia đình vốn đã không khá giả, từ đó mẹ tôi lại phải gánh thêm gánh nặng là tôi, ngày tháng càng túng thiếu.

Khi ấy, không biết vì áy náy hay còn vương vấn xưa, bố Chu Mục lén đưa tiền cho mẹ tôi mấy lần. 

Nhưng mẹ tôi từ chối, vì thấy tiền của kẻ cặn bã ấy khiến bà cảm thấy kinh tởm.

Thế mà, không biết bằng cách nào, chuyện này lại đến tai bà vợ giàu của ông ta – cũng chính là mẹ Chu Mục. 

Bà ta dẫn người đến tận nhà sự, vu cho mẹ tôi là kẻ thứ ba hoại gia đình, không biết liêm sỉ.

Thậm chí, bà ta còn sai người bắt cóc tôi đi xét nghiệm DNA. Đến khi xác nhận tôi không phải con của ông ta, bà ta mới chịu thả tôi về.

Mẹ tôi ôm tôi trước cổng bệnh viện, khóc đến ruột gan đứt đoạn.

Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Vì những lời đàm tiếu ác ý, mẹ tôi bị mất việc, còn hàng xóm xung quanh thì chỉ trỏ ra vào.

Không có tiền, không có việc , ra ngoài thì bị chửi là “góa phụ lăng nhăng,” mẹ tôi dần suy sụp hoàn toàn.

Tôi còn nhớ rõ hôm ấy, mẹ mua món cá và cải bẹ xanh mà tôi thích nhất. 

Hai mẹ con ngồi ăn với nhau, đó là bữa cơm ngon nhất mà tôi từng có trong những năm ấy.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ mùi vị của con cá hôm đó.

Cũng từ đó trở đi, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh của cá, tôi sẽ buồn nôn và ói mửa ngay.

Vì hôm ấy, khi bàn ăn còn chưa dọn, mẹ tôi nằm trên chiếc giường hẹp bên cạnh.

Tôi nghĩ bà đang ngủ, nên không đánh thức. Đói quá, tôi ăn nốt đồ ăn thừa trên bàn.

Ăn suốt hai ngày, đến khi hàng xóm phát hiện, thì…

Mẹ tôi đã mất.

Sau đó, tên họ Chu cặn bã kia biết rõ thân phận của tôi, nếu không cũng chẳng đời nào ông ta rộng lượng đến mức tài trợ cho trại trẻ mồ côi.

Nhưng ông ta không dám chỉ tài trợ riêng mình tôi, sợ bị bà vợ giàu phát hiện. Thế nên tài trợ luôn cả chục đứa trẻ khác.

Hừ, chắc bao nhiêu năm qua, ông ta đau lòng lắm nhỉ.

Tôi tiếp cận Chu Mục là có mục đích. 

Bố hắn sẽ không bao giờ để tôi có cơ hội đến gần Chu gia. 

Tôi chẳng thể gặp kẻ cặn bã kia hay bà vợ giàu có của ông ta, nên chỉ còn cách ra tay từ Chu Mục.

Nhờ chính sách phân trường theo khu vực, năm lớp 10, tôi và Chu Mục xếp vào cùng một trường.

Tôi tìm mọi cách tiếp cận hắn, tôi mặt dày mày dạn quen.

Nhưng dù tính toán đủ kiểu, tôi vẫn bỏ sót một điều: Chu Mục hoàn toàn kế thừa bản chất trăng hoa của bố hắn.

Thay còn nhanh hơn rửa chân.

Tôi không xinh đẹp, ít nhất so với những trước đây của hắn thì chẳng đáng gì. 

Vậy nên, tôi chỉ còn cách bám theo.

Mà một lần bám, là cả ba năm trời.

4.

"Tiền Tuế Tuế, từ giờ chúng ta giữ khoảng cách đi. Em đừng theo nữa."

Tôi đang cầm máy quay bài tập, Chu Mục đột nhiên bên cạnh.

Tôi không thèm liếc hắn, chỉ đáp:

"Không."

"Nhìn này, biết nhiều năm qua em giúp rất nhiều chuyện. Thế này đi, có thể bù đắp cho em. Nói đi, em muốn gì?"

"Muốn gì à?" Nghe đến đây, tôi lập tức có hứng thú, "Dẫn em đi gặp bố mẹ đi."

"Phụt!" Chu Mục phun thẳng ngụm nước uống ra ngoài.

"Em điên rồi à!"

"Không dẫn đi à?" Tôi giơ lại máy quay lên, "Vậy thì khỏi. Em sẽ bám theo cả đời."

"Để thật nhé," 

Chu Mục thở dài, "Anh thích Lâm Thanh Âm rồi. Cô ấy bảo phải xử lý mấy mối quan hệ nam nữ xung quanh trước. Anh không thích em, Tiền Tuế Tuế. Em cứ bám theo cũng vô ích. Có rồi, em cũng chẳng bao giờ có trái tim đâu!"

Trong lòng tôi, một đàn quạ đen bay qua, bề ngoài lại ra vẻ đầy tủi thân, nước mắt chực trào.

"Tại sao chứ, Chu Mục? Chỉ vì ấy xinh đẹp sao? Em đối với không tốt à? Em đối với tốt như thế, cuối cùng lại rằng dù em gì cũng không bằng một khuôn mặt xinh đẹp ư?"

Một hàng nước mắt lăn dài trên má tôi. 

Tôi lập tức cúi đầu, dùng mu bàn tay lau đi, giả vờ như không muốn để hắn thấy.

Chu Mục thấy tôi khóc thì hơi bối rối, vội lấy khăn giấy giúp tôi lau nước mắt, giọng điệu dịu lại:

"Thôi nào, chuyện này liên quan gì đến ngoại hình chứ. Em tốt lắm, thật đấy, rất tốt, với cũng tốt nữa. Nhưng, thích hay không là chuyện cảm giác, là… đối với em, thật sự không có cảm giác gì cả, hiểu không? Chúng ta cứ tốt thôi. Đừng khóc nữa."

Bạn tốt cái con khỉ mốc!

Tôi lau nước mắt, đáp lại:

"Em không quan tâm! Dù sao em cũng không thể coi bình thường . Em thích !"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...