Hung Thủ Trong Bóng [...] – Chương 8

Việc hot search bị “đè” quá rõ ràng đã khiến chính quyền trung ương ý.

Nhà họ Tần bị cầu điều tra toàn diện.

Không ngờ, quá trình điều tra lại vô kéo theo cả loạt vụ án nghiêm trọng, thậm chí có cả án mạng bị bưng bít.

Cha mẹ của Tần Trang bị bắt đi.

Thế — cảm giác bị theo dõi quanh tôi vẫn không hề biến mất.

Cùng lúc đó, các mối quan hệ mờ ám giữa nhà Tần và các gia tộc giàu có khác cũng bị phanh phui.

Mọi việc ngày càng leo thang.

Lý Vi nhắn cho tôi:

“Đã đến lúc châm cú lửa cuối cùng rồi.”

Tôi viết một bức thư nặc danh, đăng tải toàn bộ sự thật lên mạng, kèm theo từ khóa liên quan đến Tần Trang.

Bài viết lập tức bão.

Hàng loạt phụ huynh và thí sinh cùng lên tiếng, cầu điều tra rõ ràng.

, như dự đoán — bài viết rất nhanh bị xóa, hot search cũng bị rút.

Nhưng chính điều đó càng khiến người ta tin rằng — chuyện này là thật.

Nhất là khi toàn bộ các thế lực và hành vi phạm pháp của nhà họ Tần đều bị phanh phui rõ ràng.

Niềm tin của công chúng càng củng cố.

Vài ngày sau, khắp thành phố tôi sống, rất nhiều người dân tự phát tụ tập, kéo đến trụ sở chính quyền cầu lời giải thích.

Tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ… chuyện này sắp xử lý dứt điểm.

Chính phủ cũng chính thức cử hẳn một tổ chuyên án vào cuộc, tiếp quản điều tra toàn bộ vụ việc.

Và rồi, vụ hai chúng tôi bị mất thị lực cũng Lý Vi công khai với truyền thông.

“Có khi nào… bọn họ cố khiến tụi mình bị mù để bình phong, che giấu vụ gian lận thi không? Càng nghĩ càng thấy rợn.”

Khi mọi thứ đang tiến triển thuận lợi, tôi dần buông lỏng cảnh giác.

Ra ngoài cũng không còn dè chừng như trước.

Cho đến hôm đó…

Vừa ra khỏi nhà, tôi chưa kịp bước vào thang máy,thì một lực mạnh bất ngờ tác vào sau gáy.

Tôi bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một nhà kho bỏ hoang.

Trước mặt là Tần Trang, tay cầm con dao, từ từ tiến lại gần.

“Haha… giỏi lắm, con đàn bà rác rưởi. Tao đúng là không nên để mày sống thêm ngày nào.”

“Mày khiến cả nhà tao tiêu tán, giờ tao sẽ mày bằng chính tay tao.”

Lưỡi dao lấp lánh ánh sáng. Hắn từng bước tiến sát tôi.

Tôi nhắm chặt mắt lại.

Nhưng ngay giây sau — một tiếng rầm vang dội vang lên.

Tôi giật mình mở mắt.

Tần Trang đã gục xuống đất.

Là cha của Chu Sáng, tay ông đang cầm chặt một cái xẻng sắt.

Cùng lúc đó, những người đi theo ông cũng ùa tới hỗ trợ —

Tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Cảnh sát đã đến.

Trên đường lên xe cảnh sát, tôi mới biết một sự thật khiến tim mình run rẩy.

Hóa ra, bấy lâu nay cảm giác bị theo dõi quanh tôi… đều là cha của Chu Sáng.

“Con là con , lại đang dính vào chuyện nguy hiểm như thế. Nguy hiểm quá lớn… Ta chỉ dám âm thầm theo sau để bảo vệ con thôi. Ta biết, nếu ra, chắc chắn con sẽ không đồng ý.”

Nước mắt tôi rơi như mưa.

Tôi thật sự không thể diễn tả cảm lúc này — cảm , áy náy, biết ơn, xót xa… tất cả hòa trộn vào nhau như vỡ oà.

Tần Trang bị tổ chuyên án bắt đi ngay sau đó.

Lúc này hắn đã dính đủ thứ tội danh.

Cho dù mọc cánh cũng khó mà thoát khỏi pháp luật.

Ba ngày sau, vụ việc chấn cả nước về gian lận trong kỳ thi đại học chính thức công bố:

“Vụ án lần này có tổng cộng hơn 1.000 người liên quan.

Gồm 289 thí sinh, 3 giáo viên ra đề, 100 người giải đề , 2 người điều chế chất độc, và hàng trăm cá nhân hỗ trợ khác.”

Cái gọi là thiết bị truyền dẫn siêu nhỏ cỡ hạt gạo, dù có sát tai cũng không phát hiện .

Chỉ với 289 thí sinh gian lận, năm đó có 289 người khác bị tước đoạt mất chỗ ngồi đại học đáng lẽ thuộc về họ.

Mười hai năm đèn sách, bị đổi lấy bởi thủ đoạn đê tiện —

Thật quá đáng! Quá tàn nhẫn!

Hôm ấy, tôi cờ đi ngang qua ngôi trường cấp ba nơi Chu Sáng từng học.

Trên cổng trường vẫn treo dải băng rôn chúc mừng thủ khoa năm nay.

Kiếp trước, cái tên Chu Sáng từng treo ở đó, phải không?

Khi ấy, cậu ấy và cha mẹ chắc hẳn đã hạnh phúc biết bao.

Mọi chuyện nay đã sáng tỏ, công lý đã lên tiếng.

Nhưng tôi lại chẳng thể cảm thấy vui mừng.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các !

Vì người con trai từng liều mạng để đòi lại công bằng ấy Chu Sáng của kiếp trước — đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.

Tôi vẫn nhớ rất rõ câu cuối cùng trong bức thư cậu ấy để lại:

“Đừng đau lòng vì cái chết của tôi.

Nếu ai đó với tôi rằng chỉ cần trọng sinh một lần là có thể vạch trần sự thật này, tôi sẽ không do dự, tự tay cắm con dao vào ngực mình ngay lập tức.”

Tôi cúi đầu, lặng lẽ thầm thì:

“Chu Sáng… Cậu rồi.

Tôi cũng đã giúp cậu rồi.”

“Cậu hãy yên tâm mà ngủ một giấc thật dài…

Chúng ta… đã thắng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...