Rõ ràng tôi đã quát cảnh báo hung thủ rồi mà…
Hắn ta… sao vẫn còn dám ra tay?
Bác sĩ ngồi bên cạnh máy kiểm tra, lẩm bẩm: “Lạ thật, vừa nãy cũng có một đến khám, cũng hỏi tôi nếu mắt hoàn toàn bình thường thì có khả năng bị mù đột ngột không.”
Ngay giây sau, bác sĩ thấy tôi, gọi to tên tôi.
Nữ giáo viên kia vừa nhận ra tôi thì lập tức lớn tiếng chất vấn:
“Cô là giáo viên cùng phòng thi với tôi phải không? Cô đến đây khám cũng vì mắt bị mù sao?”
“Lúc ở phòng thi đã cảnh báo tôi, có phải biết điều gì rồi đúng không? Rốt cuộc là học sinh nào muốn tôi?!”
Đối diện với câu hỏi dồn dập của ấy,
Tôi nghĩ, nếu giờ tôi mình là người trọng sinh trở về,
Cô ấy chắc chắn sẽ không tin.
Vì , tôi lại lặp lại lời mà tôi đã dùng để đối phó với cảnh sát:
“Lúc kỳ thi còn chưa bắt đầu, hình như tôi nghe thấy có học sinh đứng ngoài cửa rằng ‘giá mà giáo viên bị mù thì tốt biết mấy’.”
“Nhưng vì lúc đó ngoài cửa đông người quá, tôi chỉ biết mấy em đó đều bước vào phòng thi này, chứ không xác định là ai.”
“Tôi là người nhát gan, nên mới tin lời đó, giờ lại thì…”
Nữ giáo viên vừa bị mù lập tức kích :
“Phải điều tra! Nhất định phải điều tra! Là ai dám giở trò đê tiện này với tôi?!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm – chỉ cần chuyện này bị ầm lên,
Thì khả năng điều tra tới cùng là hoàn toàn có thể.
Chỉ tiếc rằng kiếp trước, tôi chưa từng có cơ hội như .
Khi tôi đề nghị điều tra,
Phụ huynh các học sinh đã đồng loạt phản đối:
“Cô là hủy hoại thanh danh của con chúng tôi! Một khi bị điều tra, sau này chúng nó còn mặt mũi nào thi đại học?”
“Hơn nữa bản thân cũng không tìm ra nguyên nhân, ai biết có phải do cơ thể có vấn đề không? Giờ lại đổ hết tội lên đầu con cái chúng tôi, không thấy quá đáng à?”
Nhưng kiếp này, tôi và nữ giáo viên đó cùng nhau đứng lên phản kháng,
Nhất định sẽ khiến cảnh sát coi trọng sự việc này.
Điều quan trọng nhất là — tôi vẫn còn nhớ rất rõ giọng của hắn ta.
Chỉ cần hắn mở miệng trước mặt tôi…
Tôi nhất định có thể tìm ra hung thủ!
Tôi cùng nữ giáo viên kia đến đồn cảnh sát để trình bày lại toàn bộ sự việc.
Thế , sau một lần nữa kiểm tra hiện trường, các thí sinh tại phòng thi đã tỏ ra vô cùng bức .
Và cảnh sát vẫn không phát hiện bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
“Hãy đợi ba ngày nữa, khi kỳ thi kết thúc hẳn rồi hẵng điều tra. Giờ không thể ảnh hưởng đến kỳ thi.”
Tuy nhiên, vì nhóm kiểm tra đột ngột tiến hành điều tra học sinh,
Trong trường bắt đầu rộ lên tin đồn.
“Sao chỉ kiểm tra học sinh ở phòng thi chúng ta? Rốt cuộc ai bị nghi gian lận ?”
“Không phải gian lận đâu, hình như liên quan đến giáo bị mù kia. Nghe giờ họ nghi có người đầu độc ấy!”
Tôi thì lấy lý do bị bệnh nên rút khỏi lần coi thi này.
Ba ngày sau đó, mắt tôi vẫn không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Nhưng đáng tiếc là tôi biết : nữ giáo viên kia đã gần như suy sụp hoàn toàn vì đột ngột mất đi thị lực.
Cô ấy vốn là một giáo viên mỹ thuật,
Giờ thì đừng đến việc vẽ tranh – ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng đã rất khó khăn.
Y hệt như tôi ở kiếp trước.
Trong ba ngày, ấy đã đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác để đủ các loại xét nghiệm,
Nhưng vẫn chỉ nhận lại một câu trả lời: “Không tìm thấy nguyên nhân.”
Cuối cùng, kỳ thi đại học cũng chính thức kết thúc.
Khi học sinh dần dần rời khỏi trường thi,
Tôi với tâm trạng căng thẳng mở cánh cửa của một căn phòng.
Bên trong, 30 thí sinh của phòng thi hôm đó đã tề tựu đầy đủ.
Cảnh sát và nữ giáo viên bị mù cũng đang đợi tôi.
“Mọi chuyện là: hôm đó nghe thấy một học sinh ‘giá mà giáo viên bị mù thì tốt biết mấy’, đúng không?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Tôi nhớ rất rõ giọng đó, là một nam sinh.”
Cả đám nam sinh trong phòng lập tức xôn xao.
“Tất cả nam sinh, xếp hàng, cầm tờ giấy in này lên và đọc to trước mặt giáo.”
“Mọi người đừng căng thẳng, và càng không cố thay đổi giọng của mình.”
Từng học sinh nối đuôi nhau đọc xong câu chữ trên giấy rồi rời khỏi hàng.
Tôi nín thở, dồn hết tinh thần vào việc lắng nghe — chỉ để tìm ra giọng ấy, giọng từng vang bên tai tôi vào khoảnh khắc trước khi tôi chết.
Thế , khi nam sinh cuối cùng đọc xong từ cuối cùng…
Trái tim tôi như rơi xuống đáy vực.Đ,ọc f,uI,I tại v,ivutruyen2.net đ,ể ủ,ng h,ộ t,ác g,iả !
Hai kẻ mà tôi nghe thấy trong kiếp trước — giọng của họ hoàn toàn không xuất hiện ở đây.
Dù cho sau hai mươi năm giọng có thay đổi, thì nhịp điệu chuyện, cách phát âm vẫn sẽ mang nét quen thuộc.
Tôi từng bị mù nhiều năm, nên khả năng phân biệt giọng từ âm sắc, ngữ điệu — tôi chưa từng nhầm lẫn.
Đến vòng nghe thứ hai, tôi nhắm mắt lại để tập trung hơn.
Và rồi, đúng như tôi dự đoán, tôi phát hiện ra điểm bất thường.
Có một nam sinh cố thay đổi giọng .
Chính là cậu ta — người đã chép trộm câu hỏi trắc nghiệm kia.
Lần theo dấu vết này, tôi có thể truy ra người còn lại.
“Tôi nhớ lúc đó em hình như có chuyện với một nam sinh khác.”
Nghe tôi , nữ giáo viên bị mù lập tức kích :
“Rất tốt! Các người rốt cuộc đã gì khiến tôi bị mù? Phải rõ ràng với cảnh sát!”
Nhưng sau một hồi chất vấn, cậu học sinh kia lại trả lời rằng mình không hề quen biết ai trong phòng thi.
Bạn thấy sao?