Thịnh Ngọc Thành cau mày: “Động cơ thì sao? Tại sao hắn phải ba mẹ cháu, theo lời cháu , là ba mẹ cháu nhờ cháu mang thai hộ cho hắn mà.”
“Có thể là do giá cả không thỏa thuận , ngoài chuyện đó ra cháu không nghĩ ra lý do nào khác.” Tôi nhún vai, “Nhưng chỉ cần tìm ra người đàn ông đó, tất cả mọi chuyện sẽ có câu trả lời.”
Tôi đóng cửa phòng ngủ phụ lại: “Vừa rồi cháu tận mắt thấy hắn chạy vào căn phòng này, cháu rất chắc chắn, hắn đang trốn ở đây.”
“Khoan đã, còn một vấn đề nữa.”
Thịnh Ngọc Thành : Tại sao cháu không với cảnh sát về chuyện mang thai hộ? Ba năm trước cháu đã có thể cho họ biết rồi mà.”
“Cháu…”
Quả thực ông ấy hỏi trúng điểm yếu của tôi.
Ba năm qua cảnh sát Lưu luôn hỏi tôi có nhớ thêm chi tiết nào không, và mỗi lần tôi đều trả lời là không.
Thực ra tôi biết, nếu ra chuyện mang thai hộ, vụ án chắc chắn sẽ có tiến triển.
Nhưng tôi vẫn không đủ dũng khí để thú nhận tất cả.
“Có thể là… cháu sợ người đàn ông đó bị đưa ra xét xử.”
Tôi trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ.
Thật đáng xấu hổ.
Tôi đã cố gắng bao che cho kẻ người.
Thịnh Ngọc Thành sâu vào mắt tôi: “Nói tiếp đi.”
Tôi hít một hơi sâu, lấy hết dũng khí:
“Dù mỗi lần tiếp với hắn cháu đều bịt mắt, cháu cảm nhận hắn là người đặc biệt dịu dàng, có trách nhiệm, cháu rất ngưỡng mộ mẫu đàn ông như .”
“Căn phòng ba mẹ chuẩn bị cho cháu, khi vào phải bước xuống hai bậc thang, nơi đó rất ẩm thấp, tối tăm, dường như chưa bao giờ thấy ánh mặt trời. Cháu không nhớ rõ đã bao nhiêu lần, cháu cứ ngồi ngẩn người trên giường, chờ đợi người đàn ông đó đến.”
“Lúc đầu cháu hoang mang, chống cự, về sau, thậm chí có chút mong đợi… Chú xem, có phải cháu có vấn đề không?”
Khi nhắc lại chuyện này, tôi vẫn không hiểu nổi chính mình.
Thịnh Ngọc Thành không nhạo tôi, ông ý đến chi tiết tôi vừa nhắc: “cháu mẹ cháu dẫn cháu xuống bậc thang, căn phòng bí mật của nhà cháu là do ba mẹ cháu xây sao?”
“Có thể là , do cháu bị bịt mắt, nên cháu không biết lối vào phòng bí mật ở đâu.”
Nói đến đây, ánh mắt tôi bất giác hướng về phía tủ quần áo góc tường.
Căn phòng ngủ phụ đã kiểm tra từng ngóc ngách, chỉ còn tủ quần áo này, vì cửa bị biến dạng nghiêm trọng nên chưa mở.
Có khi nào, người đàn ông ấy đang trốn trong đó…
Nghĩ đến đây, cảm trong tôi không chỉ là sợ hãi nữa.
Tôi tiến lại gần tủ.
Đẩy thử tay, cánh cửa gỗ vẫn kẹt chặt.
Tôi định nhờ Thịnh Ngọc Thành giúp.
Phía sau, bỗng vang lên giọng của ông: “Những điều cháu là thật sao?”
Sao ông ấy lại hỏi lại lần nữa?
“Là thật, nên cháu mới rất muốn tìm người đàn ông đó. Chú có thể giúp cháu mở tủ không?”
“Không cần nữa.”
“Tại sao? Rất có thể hắn đang trốn trong này.”
“Em không cần tìm người đàn ông đó nữa.” Ông ấy bước lên, từng từ vang rõ, “Bởi vì người bố mẹ em sắp xếp cho mang thai hộ, chính là tôi.”
Tôi như không tin vào tai mình.
“Chú gì?”
Ông không trả lời ngay, mà trực tiếp ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
“Ninh Ninh, chính tôi là người đàn ông đó.”
Máu trong người tôi như sôi trào.
Khoảnh khắc thân thể chạm vào nhau, tôi như bị kéo ngược về căn phòng chật hẹp năm xưa.
Mùi ẩm mốc, mồ hôi nhớp nháp, vòng tay rắn chắc của đàn ông…
Là mùi hương đó, không thể nhầm lẫn.
Là ông ấy.
Thật sự là ông ấy.
Tay tôi run lên, muốn mở miệng lời nghẹn lại.
“Vợ tôi và mẹ em là chị em họ, đều không thể sinh con, tôi rất muốn có một đứa trẻ. Sau khi bàn bạc với vợ, ấy đồng ý để tôi tìm người mang thai hộ.”
“Nghĩ rằng ba mẹ em đều là giáo viên, chắc quen nhiều ngoan ngoãn. Ban đầu tôi chỉ định nhờ họ giới thiệu, ra giá bảy mươi vạn, không ngờ họ lại đề cử em.”
“Dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, dù sao cũng là họ hàng, tôi đã định từ chối. Nhưng mẹ nuôi em sẽ sắp xếp ổn thỏa, giấu kín thân phận tôi.”
“Tóm lại, Ninh Ninh, cuối cùng tôi đã bị thuyết phục.”
“Cuộc gọi trước đó, đứa trẻ không phải mười tuổi, mà mới ba tuổi. Nó chính là con của chúng ta. Vì sợ em nghi ngờ nên tôi mới phải giấu giếm. Xin lỗi.”
Ông vùi đầu vào vai tôi.
Dạ dày tôi quặn thắt, suýt chút nữa nôn ra.
Tôi chợt nhớ lại lúc nhận cuộc gọi từ cảnh sát Lưu.
Thịnh Ngọc Thành ở phía sau, dùng đũa vẽ hình trong không khí.
Lúc đó tôi không hiểu ông đang gì.
Giờ nghĩ lại, ông đang vẽ đường nét thân thể tôi.
Vẻ mặt ông lúc ấy đầy khoái lạc.
Là ham muốn.
Sự thật quá ghê tởm.
Người tôi từng kính trọng lại chính là cha đứa con của tôi.
Tôi lùi lại, muốn thoát khỏi vòng tay ông.
“Nếu người đó là , ai đã ba mẹ cháu?”
“Nói thật, tôi không biết ai . Nhưng từ các manh mối, có vẻ là vụ cướp đột nhập người, loại vụ án này thường là ngẫu nhiên.”
Tôi liếc tủ quần áo.
Đề nghị: “Hay là chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
“Được.”
Vừa bước ra khỏi phòng, điện thoại trong túi tôi lại rung liên tục.
Là cảnh sát Lưu.
Ông gửi hàng loạt tin nhắn.
【Tiểu Ninh, cháu biết vụ án của cha ruột cháu đã lật lại chưa?】
【Ba năm trước, có người học trò của một luật sư nổi tiếng đã chạy vạy minh oan cho Trình Hải Sinh, ông ấy đã tuyên vô tội, còn bồi thường.】
【Ông ấy thật sự chưa từng liên lạc với cháu sao? Cháu là người thân duy nhất của ông ấy trên đời.】
Tôi đọc xong, không trả lời, coi như chưa đọc gì, cất điện thoại đi.
Quay lại Thịnh Ngọc Thành.
“Người đó, thật sự là sao?”
“Đúng .” Ông ấy trả lời rất chắc chắn.
“Chú có nhiều tiền như sao? Đó là bảy mươi vạn mà.”
Ông , không đáp.
Tôi lấy ra chiếc túi xách từ ngăn kéo: “Chiếc túi đắt tiền này cũng là tặng mẹ cháu đúng không? cháu nghe giá vài chục ngàn đấy.”
“Chú gặp ba mẹ cháu lần thứ hai đã tặng họ túi xách, sau đó còn sắp xếp cho họ đi du lịch, giúp xây nhà mới. Tất cả những chuyện này đều cần rất nhiều tiền mà.”
Thịnh Ngọc Thành lớn hơn, xoa đầu tôi: “Cô bé ngốc, em biết phí tư vấn một giờ của tôi là bao nhiêu không?”
“Bao nhiêu?”
Ông không trả lời cụ thể: “Tôi có văn phòng luật riêng, dưới quyền còn có nhiều học trò. Em những khoản chi đó đối với tôi có đáng gì?”
Ông thở dài: “Những người như tôi, đến tuổi này, vấn đề không còn là có bao nhiêu tiền, mà là cuộc sống quá nhàm chán, sẽ muốn tìm những trải nghiệm mới lạ.”
Bạn thấy sao?