Hung Thủ Trốn Trong [...] – Chương 2

Tôi run rẩy ngoái đầu lại.

Lúc này mới phát hiện sau lưng có một con mèo mướp đen trắng đang đứng.

Trên trán nó phủ đầy bụi bẩn, lông xù rối tung. Thấy tôi phát hiện ra nó, con mèo nhỏ tiến lên, không ngừng cọ đầu vào chân tôi.

Tôi ngẩn người, không dám lơ là, vội vào bếp bật đèn kiểm tra kỹ.

Trong bếp không thấy người nào, đồ ăn trong tủ lạnh cũng không bị thiếu.

Xem ra đúng là con mèo ra tiếng đó.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thả lỏng .

Mèo hoang trong làng tính hoang dã, sức khỏe tốt, lẻn vào nhà người khác cũng không có gì lạ.

Tôi bế con mèo lên, mang vào bếp cho nó ít đồ ăn.

Nghĩ đến thân của tôi, Tiểu Tiểu, rất thích mèo, tôi chụp rất nhiều ảnh và quay video gửi cho ấy.

Tiểu Tiểu là người nhiều, nhận tin nhắn liền gọi video cho tôi ngay.

Sau một hồi bận rộn như , tôi đã chẳng còn buồn ngủ, đành bế mèo ngồi xuống ghế sofa, trò chuyện với thân.

Trong lúc trò chuyện, chúng tôi nhắc đến chuyện của ba mẹ tôi.

Tiểu Tiểu thở dài: “Ninh Ninh, cậu xem đã ba năm rồi, tên hung thủ đó rốt cuộc trốn đi đâu rồi, có khi nào hắn đã chết bên ngoài rồi không?”

Tôi lắc đầu: “Không biết nữa, nếu thật sự bắt hắn, tôi cũng muốn hỏi xem mấy năm nay hắn trốn ở đâu, sao lại không để lại chút dấu vết nào.”

“Đúng đó, hắn trốn giỏi quá, cứ như biến mất khỏi mặt đất .”

“Thôi, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, biết đâu một ngày nào đó sẽ bắt hắn…”

Nghe Tiểu Tiểu an ủi thêm một lúc, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.

Tắt điện thoại, tôi trở về phòng ngủ trên tầng hai.

4.

Đêm đó, tôi ngủ rất tệ.

Tôi mơ thấy một giấc mơ vô cùng kinh khủng.

Trong mơ, tôi đang ngủ thì bị kẻ người đâm chết bằng dao, giống hệt như ba mẹ năm xưa.

Hắn mở cửa phòng tôi một cách thành thục, như thể đã sống trong nhà này từ rất lâu rồi.

Trong giấc mơ, nhà tôi có một căn phòng bí mật mà ngay cả tôi cũng không biết. Suốt bao năm qua hung thủ đã trốn trong căn phòng đó.

Trước khi tôi, hắn còn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi…

Giấc mơ đó chân thực đến nỗi tôi có thể cảm nhận những vết chai trên đầu ngón tay của hắn.

Tỉnh dậy, tôi đã đẫm mồ hôi lạnh.

Thật sự quá đáng sợ.

Chắc chắn là do hôm qua bị lời của ông Vương mù ám ảnh.

Tôi không dám ngủ tiếp, liền mở mạng trên điện thoại rồi lê bước xuống giường trong mệt mỏi.

Chân vừa chạm vào dép lê, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bên cạnh dép của tôi, có hai vệt dấu.

Là dấu chân, loại dấu chân trần.

Nghĩ rằng mình còn chưa tỉnh ngủ, tôi dụi dụi mắt, lần này khi lại, dấu chân ấy rõ ràng vô cùng.

Dưới chân giường thật sự có một đôi dấu chân!

Đôi chân ấy rất lớn, ước chừng là của đàn ông.

Chân ướt, dính đầy bùn đất, lòng bàn chân trông rất bẩn.

Điều đáng sợ hơn là, nếu dấu chân còn ướt, điều đó chứng tỏ hắn vừa mới rời đi không lâu.

Tôi chợt nhớ tới đôi tay trong giấc mơ.

Chẳng lẽ không lâu trước đây, thật sự có một người đàn ông đứng bên giường tôi, thậm chí đã chạm vào mặt tôi?

Trong cơn hoảng loạn, tôi bước tới trước gương, muốn xem mặt mình có gì bất thường không.

Không ngờ vừa vào gương trang điểm, tôi đã sững người.

Trên mặt gương không biết từ khi nào xuất hiện mấy chữ to đỏ như máu.

“Đoán xem ta đang trốn ở đâu.”

Tôi không kìm mà hít vào một hơi lạnh.

Là ai?

Là ai đã đột nhập vào đây, bày ra trò ác nghiệt này?

Trong đầu tôi lại hiện lên cảnh ba mẹ bị năm xưa.

Ngoài tên sát nhân kia, tôi không nghĩ ra ai có thể chuyện này.

Điện thoại trên bàn vẫn rung liên tục, báo có tin nhắn mới đến.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cầm lấy điện thoại.

Là Tiểu Tiểu, ấy đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

【Ninh Ninh, cậu dậy chưa?】

【Tấm hình con mèo mà cậu gửi tối qua trông có vẻ kỳ quái, mình vừa mới phát hiện có gì đó bất thường ở dưới rèm cửa.】

【Hình ảnh】

【Cậu xem vị trí mình khoanh tròn này, có phải là một đôi chân không?】

【Dưới rèm cửa nhà cậu, hình như có một người đàn ông đang trốn.】

Tôi mở bức ảnh mà Tiểu Tiểu gửi, phóng to lên xem, quả nhiên thấy bên dưới rèm cửa xanh nhạt có một đôi chân đen kịt.

Người đó đứng thẳng, dán sát vào tường, nếu không ý thì hoàn toàn không nhận ra phía sau rèm có điều bất thường.

Tôi không khỏi rùng mình.

Vậy ra, người đã mở cửa bếp tối qua không phải là con mèo, mà là hắn.

Từ lúc tôi xuống lầu, hắn đã trốn sau rèm cửa, mọi hành của tôi hắn đều biết rõ.

Chắc chắn hắn đã nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Tiểu Tiểu, biết chúng tôi đang nghi ngờ hắn, nên mới để lại dòng chữ đầy khiêu khích đó.

Khoan đã…

Nếu hắn vừa mới rời đi, bây giờ hắn đang ở đâu?

Tôi quay người, lại những dấu chân.

Dấu vết cho thấy hắn đã rời khỏi mép giường.

Trong vệt dấu chân nhạt dần, tôi thấy hắn đã bước đến gần cửa sổ phòng ngủ.

Hắn không trèo qua cửa sổ để thoát ra ngoài.

Mà là…

Đứng lại ở góc tường.

Tôi dời ánh xuống mép rèm cửa.

Một lần nữa, tôi thấy đôi chân đen kịt ấy.

Vải rèm sáng màu phác hoạ ra một bóng người cao lớn.

Chỉ trong khoảnh khắc, nỗi sợ như pháo hoa nổ tung trong đầu tôi.

Chưa kịp phản ứng.

Một bàn tay thô ráp đặt lên mép rèm.

Ngay giây tiếp theo.

Tấm rèm bị kéo mạnh sang một bên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...