Dự án này lớn quá! Anh chơi chiêu tấn công bất ngờ, tôi chưa có sự chuẩn bị. Nào nào, chúng ta vào trong ngồi xuống bàn bạc — ê mà cũng muộn rồi, mọi người cũng mau vào trong dùng bữa đi, đã dọn món chưa?”
Sắc mặt của Lâm Việt rõ ràng là không tốt, những người khác cũng dần hiểu ra lời cầu hôn này không thuận lợi, dù sao tôi cũng đã giúp ta giữ thể diện, không có ai mất mặt cả.
Mọi người tiếp tục chuyến du lịch, ăn uống vui vẻ, hào hứng kéo nhau vào nhà hàng khách sạn.
Lâm Việt thì có chút khó xử khi đối diện với tôi, cố tỏ ra vẫn là rể đoan trang, đi chào đón khách khứa.
Tống Minh tiến lại gần, có vẻ định trách mắng tôi vài câu.
Tôi nhanh chóng lạnh mặt trước, cắt lời hắn: “Lâm Việt ta có ý gì, hôm nay ta mất mặt tôi đấy.”
Tống Minh bối rối: “Hả? Sao lại là ta mất mặt ?”
“Chuyện cầu hôn kiểu này, ta lại không thông báo trước cho tôi, ngay cả thợ quay phim còn ăn mặc lịch sự hơn tôi, tôi đứng giữa khung cảnh này khác hẳn mọi người. Đăng lên Tiểu Hồng Thư chắc người ta tưởng tôi tự photoshop mình vào đây, rồi tôi giả tạo.”
“Chỉ vì thế thôi?” Tống Minh ngớ người, “Cậu ấy chuẩn bị cho màn cầu hôn này cả tháng trời, tốn hơn ba trăm triệu, còn dặn mọi người đừng để lộ ra!”
“Tôi có phải ta đâu mà cầu hôn cái gì?” Tôi lạnh lùng .
“Đó chẳng phải vì cái công ty giải trí của nhiều ‘trai trẻ’ quá, nên cậu ấy sốt ruột sao?”
“Anh ta sốt ruột nên mới tổ chức màn cầu hôn rầm rộ này à? Vậy ta không nghĩ đến việc bị từ chối sao? Làm việc không suy nghĩ thấu đáo, kế hoạch quá cẩu thả! Ban đầu tôi còn nghĩ ta là người thận trọng, không ngờ…” Tôi lắc đầu, “Quá liều lĩnh, quá nông nổi.”
Nghe tôi bắt đầu trách ngược Lâm Việt, Tống Minh hoàn toàn không hiểu nổi logic của tôi.
Một lúc sau, hắn ngẩn người ra rồi thốt lên: “Cô từ chối cậu ấy trước mặt mọi người, cậu ấy mất mặt lắm đấy!”
Tôi có một điểm tốt là tôi không bao giờ tự trách bản thân mình:
“Đây không phải lỗi của tôi, hoàn toàn là lỗi của ta.
Thứ nhất, ta nên hỏi riêng tôi trước, nếu tôi từ chối, thì ta chỉ buồn thôi, không đến mức mất mặt.
Thứ hai, ta không có kế hoạch dự phòng, bị từ chối thì chẳng biết cách nào để giữ thể diện, mất mặt là do ta tự chuốc lấy.
“Nhưng ta dám tổ chức cầu hôn thế này, nghĩa là ta tin chắc sẽ thắng. Trong lòng ta nghĩ chỉ cần ta mở lời, tôi sẽ đồng ý ngay.
Anh ta nghĩ tôi là gì, hả? Anh ta có coi tôi ra gì không, hay chỉ xem tôi như một món đồ chơi?”
Thấy tôi càng càng giận, Tống Minh vội vàng an ủi:
“Tất nhiên là không phải! Sao có thể thế ! Cô hiểu lầm cậu ấy rồi, này, cậu ấy thực sự mới mà.”
“Tình cảm thì kém quá.” Tôi không bị mắc kẹt bởi đạo đức, hôm nay dù là ai đến, tôi vẫn đổ hết trách nhiệm lên Lâm Việt, vì tôi đã cho ta lối thoát rồi.
Thấy tôi cứng rắn như , Tống Minh hoàn toàn bị tôi cho lung lay: “Ừ thì… cảm có hơi kém, cũng nên thông cảm cho cậu ấy… Hai người quen nhau bao nhiêu năm rồi, bọn tôi ai cũng thấy cậu ấy đối xử với tốt như thế nào, mau chốt lại đi.”
“Anh còn hiểu chuyện của tôi với ta hơn cả tôi à? Anh thương ta như , thì lấy ta đi, lễ cưới đã chuẩn bị sẵn rồi, đồ vest thủ công tôi sẽ đặt cho .”
Tống Minh sắp khóc: “Tâm Như, tôi không phải gay! Tôi với cậu ấy chỉ là em tốt, nghĩ gì mà thế!”
Tôi mắng Tống Minh không kịp vuốt mặt, đúng lúc Lâm Việt đi tới tìm tôi, Tống Minh như thấy cứu tinh liền chạy mất, còn cố tránh ánh mắt ta để không bị hiểu lầm là gay.
Tôi đang bực mình, vẫn chưa hết giận, liền ra hiệu cho Lâm Việt theo tôi vào phòng họp, tiếp tục trách mắng ta:
“Hôm nay định trò gì ?”
“Anh còn định gì nữa đây, hử?”
Lâm Việt ngồi phịch xuống ghế sofa, lấy ra điếu thuốc, nghĩ ngợi rồi lại không dám châm lửa, chỉ kẹp điếu thuốc trong tay xoay xoay,
“Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, em không nghĩ mình nên cho một lời hứa sao?”
“Lời hứa gì chứ? Chúng ta thậm chí còn chưa từng nhau, sao tự nhiên nhảy thẳng đến kết hôn?”
“Chưa từng nhau.” Tay Lâm Việt cầm điếu thuốc khẽ run,
“Vậy mấy năm qua chúng ta là gì? Anh nấu ăn cho em, em đi đâu cũng lái xe đưa đón, đi chơi với em khắp nơi, năm 2019 khi bố em nhập viện phẫu thuật, em không về kịp, ở bệnh viện thức trắng đêm để chăm bố em!”
“Thế tôi chưa bao giờ quan tâm à, hả?” Tôi phản bác,
“Harley của là tôi mua, đồng hồ, vest, giày da của , không mua thì cũng là tôi chọn.
Hễ ra ngoài là tôi đều mua quà cho , muốn uống ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, tôi đặt vài trăm ly gửi đến công ty cho mọi người, từ trên xuống dưới ai cũng có một ly.
Anh muốn gì, tôi đều ngay lập tức đáp ứng. Như thế vẫn chưa đủ tốt với sao?”
Lâm Việt bình tĩnh lại đôi chút, vẫn thất vọng: “Em nghe lại mà xem, em chuyện như một tên tra nam . Em cứ lửng lơ giữ , coi như phương án dự phòng.”
“Tôi giữ ? Phương án dự phòng?” Tôi khoanh tay lại, “Lâm Việt, tôi luôn coi là một người rất tốt! Tôi là người phóng khoáng, sẵn sàng hết lòng vì bè!”
Lâm Việt quay đầu đi: “Giữa nam và nữ gì có bè.”
“Tốt lắm! Hóa ra tôi coi là , còn lại muốn ngủ với tôi?!” Tôi cầm ngay đôi dép tông ném thẳng vào bộ vest đặt may của ta.
Lâm Việt từ nhỏ đã mất cha, mẹ ta lại cưng chiều, nên cả đời ta chưa bao giờ bị đánh.
Bị tôi dùng dép tông quật vào như , ta ngơ ngác, theo phản xạ co người lại.
Tôi lập tức tháo nốt chiếc dép còn lại, cầm lên và giận dữ đi tới đi lui trên sàn gỗ:
“Được, đã rồi, để tôi cho biết tại sao bao năm nay tôi chỉ coi là , mà không hề có chút ý định nào với — còn nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu thế nào không?”
“Em là của Lâm Tĩnh, chúng ta cùng ăn cơm.” Lâm Việt cố lảng tránh.
“Rồi sao nữa? Anh đưa cho tôi 300 triệu, bảo tôi nhân của , chỉ vì tôi giống mối đầu của !”
Tôi đập mạnh chiếc dép xuống bàn: “Anh nghĩ với khởi đầu như thế, tôi có thể sống cùng sao? Anh điên rồi!”
Ánh mắt Lâm Việt thoáng hiện nét hối lỗi: “Chuyện đó là quá khứ rồi, lúc đó không hiểu em, hơn nữa sau đó chúng ta đã giải quyết hiểu lầm mà…”
“Hiểu lầm? Anh nghĩ thế à?” Tôi khẩy, “Ngay từ khoảnh khắc mở lời, đã không còn cơ hội với tôi rồi.
Tại sao? Vì hành đó cho thấy nhân cách của quá kém cỏi! Quá tệ !
Đàn ông nào vừa gặp một nữ sinh đại học đã đề nghị bao nuôi ấy nhân?
Ngày đầu gặp gỡ đã đòi dẫn tôi về nhà để ngủ với tôi?
Không giữ đạo đức của đàn ông gì cả!”
Lâm Việt ngồi thẳng dậy ngay lập tức:
“Em thế là không nhận. Đó là lần đầu của , chưa từng ai, cũng chưa có nhân, từ đó đến giờ cũng không có.
Người khác ra ngoài đều dẫn , còn chỉ cần em có thời gian là sẽ gọi em đi cùng, không thì đi cùng thư ký nam.
Anh là người đàn ông giữ đạo đức nhất ở cả Kinh Hải này.
“Còn tại sao lần đầu gặp em, lại đưa ra cầu không đúng mực như ?
Vì đó là em! Nhìn thấy em, biết chắc mình phải ở bên em.
Dù có ăn vụng về, hành hơi cực đoan, cảm của dành cho em là thật, điều đó em phải thừa nhận.”
Tôi sững sờ ta từ trên xuống dưới: “Lâm Việt, tiến bộ rồi đấy nhỉ.”
Một tổng tài lạnh lùng giờ cũng biết những lời ngọt ngào như thế!
Nếu không đọc qua nguyên tác, tôi đã tin rồi.
Tôi ném chiếc dép đi, ngồi phịch xuống ghế:
“Bây giờ nghe hay lắm, tôi biết rõ, nếu ba năm qua tôi không leo lên vị trí cao hơn, vẫn chỉ là một nữ sinh đại học không xu dính túi, thì bây giờ tôi đã trở thành chim hoàng yến của .
Đừng gì về , thậm chí sẽ chẳng tôn trọng tôi.”
“Nhảm nhí.”
“Sự thật là như !” Tôi đã đọc qua kịch bản mà, “Điều khiến tôi ghê tởm nhất là chuyện này — đã đề nghị bao nuôi tôi, một nghèo, điều đó phạm nhân cách của tôi.
Điều này khiến tôi thấy thô tục, trụy lạc, thiếu lòng tốt, thậm chí độc ác.
Và điều này cũng cho của hôm nay trở nên vô cùng toan tính, hiểu không?”
Khi bước vào những cuộc đối thoại sâu sắc như thế này, Lâm Việt không gì nữa, đây là vấn đề ta chưa từng nghĩ tới.
Vì ta là đàn ông, một người đàn ông nắm giữ nhiều tài nguyên, trong khu rừng xã hội này, ta luôn ở vị trí cao, không bao giờ phải cúi xuống những con người nhỏ bé bên dưới.
Xã hội cầu ta chỉ có một điều: chiến thắng, chiến thắng, chiến thắng, không ngừng giành lấy nhiều tài nguyên hơn.
Bạn thấy sao?