Huấn Luyện Tổng Tài [...] – Chương 1

Sau khi xuyên thành thế thân của “bạch nguyệt quang”, tôi bắt đầu tẩy não tổng tài bá đạo.

“Anh đã coi tôi là ấy, trước tiên gửi cho tôi một tấm ảnh cơ bụng để xem thử trước đã.”

“Đến cả tôi mà còn không quyến rũ , lại muốn quyến rũ ấy sao?”

1

Tôi xuyên vào nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm.

Trong câu chuyện đó, tôi là thế thân của “bạch nguyệt quang”, bị tổng tài bá đạo đối xử tàn nhẫn, không có chút tôn nghiêm nào, lại vẫn một lòng vì ta.

Tôi phải việc nhà cho ta, nấu canh, sưởi ấm giường cho ta, chịu đựng những lời mỉa mai bóng gió từ bè của ta.

Cuối cùng, khi “bạch nguyệt quang” trở về, ta không ngừng hành hạ tôi.

Còn ta, để hài lòng ta, đã đuổi tôi đi, đến khi tôi mắc ung thư và chết đau đớn, ta mới hối hận vô cùng.

Tôi chỉ mất mạng, còn ta mất đi đích thực!

Tôi quyết định đi theo một con đường mà chưa bao giờ nghĩ tới.

Hiện tại câu chuyện mới chỉ bắt đầu, Lâm Việt đã đưa tôi 300 triệu một tháng, cầu tôi thế thân của ta.

Về ngoại hình, Lâm Việt đúng là rất hợp với hình tượng tổng tài bá đạo trong trí tưởng tượng:

“Từ giờ sẽ sống ở đây, chăm sóc sinh hoạt của tôi, mỗi ngày chờ tôi trở về.”

“Tôi còn phải đi học nữa.”

“Bỏ học đi.”

Nữ chính gốc đã bỏ học, một lòng người giúp việc cho ta, bị tách biệt với xã hội, không có đường lui.

Tất nhiên tôi không muốn đi vào vết xe đổ của ấy:

“Lâm tổng, tôi đã tìm hiểu qua, lý do chọn tôi là vì tôi trông giống bạch nguyệt quang của , Từ San San.”

“Anh đã ấy đến mức không quên , sao lại tìm thế thân? Chẳng phải như vấy bẩn của sao?”

Người đàn ông định ép tôi xuống ghế sô pha chợt khựng lại: “Chuyện này không phải việc của .”

“Món quà lớn nhất mà một người đàn ông có thể tặng, là sự chung thủy, sự trong sáng và trinh tiết.”

“Từ tiểu thue chỉ đi du học thôi, chứ chưa chết. Nếu ấy quay về và biết có người , ấy sẽ thất vọng đến mức nào!”

“Xin phép thẳng, trong giới nữ chúng tôi, trạng của sẽ bị coi là ‘dưa chuột thối’, thấp kém, không đáng giá. Nếu có hy vọng nối lại xưa, giờ thì không còn nữa rồi.”

Lâm Việt không kịp đề phòng, bị nghe một bài giảng về “đức tính của đàn ông.”

“Đừng có nghĩ đến việc lừa dối ấy, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió đâu.” Tôi nghiêm túc lắc ngón tay chỉ trỏ.

“Hơn nữa, giữa chúng ta là mối quan hệ tiền bạc. Nếu có phát sinh chuyện gì, việc này sẽ coi là ‘mua dâm’, đã thuộc phạm vi của luật hình sự, điều này không tốt cho hình ảnh cá nhân của cũng như giá cổ phiếu của công ty.”

“Vậy mà lấy tiền nhanh thật đấy.” Anh ta liếc tôi một cái, cẩn thận đứng dậy, buông tôi ra.

“Tôi chỉ muốn cứu thôi. Vì tôi có gương mặt mà luôn khao khát, có thể an ủi trái tim tan vỡ của , nên tôi sẽ không ngần ngại nhận trách nhiệm này – tất nhiên không phải bằng cách bán thân.”

“Cô không muốn người của tôi, định an ủi thế nào?”

“Tôi có thể giúp tập cách theo đuổi ấy.” Tôi thay đổi tư thế ngồi.

Nguyên tác rằng khi tôi ngước lên , trông rất giống ấy.

“Đừng có nghĩ tôi là thế thân, phải có niềm tin, từ bây giờ tôi chính là Từ tiểu thư. Tưởng tượng xem, nếu ấy đang ở đây, sẽ gì.”

Lâm Việt rít một hơi thuốc, ánh mắt có chút mơ hồ: “Cô ấy chưa bao giờ đến đây.”

Ha, đúng là kẻ si mê vô dụng.

“Nhìn xem, giờ tôi đã ở đây rồi.” Tôi mỉm dịu dàng, “Anh tính gì, hử?”

Lâm Việt say đắm trước gương mặt tôi dưới ánh đèn mờ, nghiêng người định hôn.

Tôi thẳng tay tát ta.

“Việc tự ý hôn một khi chưa phép là quấy rối.”

Ánh mắt tôi trở nên sắc bén, cằm khẽ hất lên, “Đi vào phòng tắm, ướt áo sơ mi, để lộ cơ bụng.”

Lâm Việt vẫn còn ngẩn ngơ sau cái tát vừa rồi, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc.

Tôi kéo ta dậy một cách mạnh mẽ, đẩy vào phòng tắm, và chụp ngay một tấm ảnh cơ bụng.

Tôi đã chăm chút kỹ lưỡng cho ta, còn cài nhầm một nút áo sơ mi, đường viền cơ bụng kéo dài xuống dưới thắt lưng đen, quần tây và giày da đen, vừa cấm dục vừa đầy quyến rũ.

Ngay cả Từ tiểu thư cũng phải tấm tắc khen.

Tôi ném điện thoại cho ta: “Gửi cho ấy.”

Lâm Việt lảng tránh: “Tôi không .”

“Anh chưa từng theo đuổi con à? Chưa từng đương bình thường sao?”

Ánh mắt Lâm Việt lóe lên chút bối rối và tức giận.

Tôi liếm môi:

“Thế này nhé, tôi sẽ huấn luyện viên riêng cho , giả vờ là Từ tiểu thư và tương tác với , chỉ cho cách để dễ dàng chiếm cảm của con hơn.”

“Anh sẽ vừa có kỹ năng đương, lại vừa có kinh nghiệm, lần sau khi tỏ với Tư tiểu thư, sẽ không bối rối như nữa.”

“Với lại chúng ta hợp đồng rõ ràng, thuần túy là thương mại, không xen lẫn cảm, cũng không có tiếp thân thể, danh dự của sẽ không bị ảnh hưởng.”

Lâm Việt suy nghĩ một lát: “Được thôi.”

“Giờ thì tôi phải về rồi, lái xe đưa tôi về.”

“Cái gì?”

Tôi đồng hồ: “Bây giờ đã 11 giờ rồi, tối quá, con về nhà không an toàn, phải đưa về – và tôi hiện tại là Từ tiểu thư, không thể gọi tài xế qua loa đâu nhé.”

Lâm Việt chăm chăm vào mặt tôi một lúc lâu, cuối cùng cầm chìa khóa xe đưa tôi về trường.

Tôi đổi tên WeChat thành giống với Từ San San, nhắn tin cho ta: Hôm nay ngoan lắm.

Lâm Việt: Ngủ ngon.

Đàn ông tồi đều do chiều quá mà ra.

Cô càng hi sinh, càng đổ cảm, ta càng nghĩ rẻ rúng.

Nhưng nếu đặt ra luật chơi có lợi cho mình, đặt quy tắc rõ ràng, sau đó thoải mái kiếm tiền từ ta, ta sẽ lịch sự.

Thậm chí còn cảm ơn .

2

Ngày hôm sau, tôi chủ nhắn tin chào buổi sáng cho ta, Lâm Việt cũng đáp lại, hẹn gặp trưa nay.

Tôi chỉnh trang một chút, đúng giờ bước lên chiếc Bentley của ta.

“Hôm nay tốt đấy. Trả lời tin nhắn rất kịp thời, chủ hẹn, còn lái xe rất có mặt mũi cho tôi, chỉ là…”

Tôi mỉm quan sát ta.

“Là gì?”

“Anh nên đi cắt tóc rồi đấy.” Tôi đủ lâu, sau đó lịch sự dời ánh mắt đi.

Lâm Việt lần đầu tiên cảm nhận ánh mắt đánh giá của phụ nữ, hoang mang sờ tóc mình, suốt cả chuyến đi không ngừng liếc gương chiếu hậu xem tóc có vấn đề gì không.

Thật ra, ánh mắt cũng là một loại quyền lực.

Đàn ông luôn quan sát và đánh giá phụ nữ, ánh mắt của họ đặt ra quy chuẩn, như thế nào mới coi là đẹp, thế nào là quyến rũ.

Tôi thản nhiên đánh giá Lâm Việt, chỉ để ta biết rằng ai mới là người chủ ở đây.

Lúc ăn tối, tôi vẫn giữ vững phong thái ấy:

“Nhà hàng rất đẹp, món ăn ngon, cũng rất lịch sự, tôi cảm thấy không giỏi con vui. Khi ở bên Từ tiểu thư, cũng ít như sao?”

Lâm Việt hơi căng thẳng, ho nhẹ một cái: “Tôi không biết chuyện gì với con .”

“Khen tôi đi.” Tôi nghiêng người về phía trước, thẳng vào mắt ta.

Anh ta có chút bối rối, mặt thoáng đỏ: “Em hôm nay rất đẹp.”

“Tiếp đi.”

Anh ta quay đầu lại: “Cách ăn mặc của em hôm nay rất giản dị, trong sáng.”

“Thêm một chút chi tiết, đỡ chung chung hơn rồi, còn gì nữa?”

Anh ta suy nghĩ mãi: “Màu son của em rất đẹp.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...