“Cảm ơn , Hạ Hành Ngữ.”
Hạ Hành Ngữ cúi đầu, giọng bỗng nhiên dịu dàng khác thường:
“Tâm trạng khá hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
“Có muốn nhanh chóng thoát khỏi nỗi đau cảm không?”
“Muốn chứ, định giúp tôi kiểu gì?”
“Thử tôi một lần xem sao.”
Tôi trợn to mắt :
“Anh gì ? Anh quên hồi tiểu học còn ghét bỏ tôi thế nào à? Anh còn hung dữ với tôi rằng chúng ta đừng có nhắc tới chuyện đính hôn nữa.”
“Mặc dù lần này tôi chủ đề nghị hủy hôn, mất mặt . Nhưng điều đó cũng đúng với mong muốn của mà.”
“Hủy cái gì mà hủy!”
Tôi cảm nhận rõ ràng tốc độ biến sắc mặt của Hạ Hành Ngữ. Anh trừng mắt tôi, giọng căng thẳng:
“Trần Tiểu Oanh, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hủy hôn với em.”
“Tôi biết.” Tôi im lặng vài giây, chậm rãi mở lời:
“Những năm qua, khi việc kinh doanh nhà tôi bắt đầu đi xuống, chỉ có nhà không rời bỏ. Tôi biết chắc chắn có phần công sức của trong đó. Tôi luôn rất biết ơn . Thực ra chúng ta đáng lẽ nên hủy hôn từ lâu rồi, vì chuyện nhà tôi mà cứ trì hoãn, lãng phí nhiều năm của .”
Hạ Hành Ngữ quay mặt đi, lạnh lùng :
“Em đúng là cứng đầu quá. Anh sợ là sẽ bị em lỡ cả đời mất.”
Những ngày tiếp theo, Hạ Hành Ngữ mỗi ngày đều muốn đưa tôi thoát khỏi nỗi đau cảm.
Anh ấy kéo tôi đi khắp nơi. Hôm nay, tôi theo ấy đến trường đua. Vừa mới ra ngoài đi vệ sinh một chút thôi, tôi lại cờ gặp đám của Châu Thế Cẩm.
“Cẩm ca, đúng là trúng rồi. Mới có ngày thứ năm thôi mà ta đã quay lại tìm rồi. Nịnh đến mức này, cũng nên cho người ta một cơ hội đi chứ.”
Châu Thế Cẩm chậm rãi tiến đến gần tôi, giọng gần như là ban phát:
“Trần Oanh, em có muốn ở bên không?”
Tôi người trước mặt, đột nhiên cảm thấy xa lạ vô cùng. Tất cả những thiện cảm tích góp từ thời học sinh, trong chốc lát, đều tan biến hết.
“Sao em ra ngoài lâu ?”
Từ xa, giọng lạnh lùng của Hạ Hành Ngữ bất ngờ vang lên. Anh nhanh chóng bước tới, kéo tôi về phía sau mình, mặt đầy vẻ khó chịu:
“Thì ra bị rác rưởi bám lấy.”
“Hạ Hành Ngữ, ai là rác rưởi?”
“Miệng thối như , không phải rác rưởi thì chắc là bọ hung rồi.”
Châu Thế Cẩm ngăn đám lại, ánh mắt đầy thách thức:
“Đã đến đây rồi, không thì đua một trận đi. Hôm nay ai thua thì kẻ đó chính là rác rưởi.”
“Được thôi.”
Trên trường đua, có không ít người tụ tập xung quanh. Tôi đứng bên ngoài, hai chiếc xe lao vun vút như tia chớp qua từng khúc cua. Cuối cùng, chiếc Ferrari màu đen với tốc độ kinh hoàng vượt qua vạch đích đầu tiên.
Châu Thế Cẩm tức giận tháo mũ bảo hiểm, mặt hầm hầm tiến về phía tôi.
Tôi lập tức lướt qua ta, đi về phía Hạ Hành Ngữ. Cổ tay tôi bất ngờ bị giữ chặt, Châu Thế Cẩm tôi không tin nổi:
“Trần Oanh, em có ý gì đây?”
Tôi gạt tay ta ra, giọng điệu bình tĩnh:
“Châu Thế Cẩm, vẫn chưa hiểu sao? Hôm nay tôi đến đây không phải tìm . Tôi đến đây cùng với Hạ Hành Ngữ.”
“Chai nước này tôi cũng chuẩn bị cho ấy.”
Nghe , vẻ mặt ta thoáng sượng sùng, rất nhanh lại trở về như bình thường.
“Trần Oanh, em vẫn còn giận tôi chuyện hôm đó sao? Cố ý lấy Hạ Hành Ngữ ra để chọc tức tôi à?”
“Tôi không chọc tức . Tôi đang nghiêm túc.”
Châu Thế Cẩm rõ ràng là không tin, ta xoa đầu tôi, giọng mềm mỏng hơn:
“Được rồi, Oanh Oanh, hôm đó tôi hơi quá, em đừng để bụng.”
Tôi khẽ:
“Nhưng tôi đã để bụng rồi.”
Anh ta đột nhiên trầm mặt, giọng hạ xuống:
“Trần Oanh, giận dỗi cũng phải có mức độ. Tôi đã cho em bậc thang để xuống rồi đấy.”
Giọng tôi đầy mỉa mai:
“Châu Thế Cẩm, cũng tự tin thật đấy.”
Đột nhiên, trán tôi bị gõ nhẹ một cái.
“Đang gì mà lâu ?”
Giọng Hạ Hành Ngữ rõ ràng có chút không vui.
“Đợi em mang nước đến cho tôi, chắc tôi khát chết rồi. Em sẽ không phải lại có cũ khó quên với ta chứ?”
Tôi nhạt:
“Hạ Hành Ngữ, tôi chưa đến mức đó đâu.”
Vừa dứt lời, trán tôi lại bị gõ thêm lần nữa. Hạ Hành Ngữ tôi với vẻ trách móc:
“Sau này không về mình như nữa, biết chưa?”
“Muốn đi ăn với bọn tôi không?”
“Đi chứ, của Hạ Hành Ngữ rất biết cách bắt chuyện, gần như không bao giờ rơi vào cảnh ngượng ngùng.”
Đang chuyện rôm rả, cùng phòng thời đại học của Hạ Hành Ngữ – Trần Dã – bất ngờ nhắc đến chuyện thất của .
“Hôm đó ấy từ nước ngoài trở về, trông u ám đến khó tả. Chẳng chẳng rằng gì với bọn tôi. Sau đó, mấy đứa chúng tôi kéo ấy ra ngoài uống rượu. Anh ấy say rồi ôm chặt lấy tôi khóc nức nở, miệng liên tục : ‘Tôi còn chưa kịp tỏ với em, sao em đã thích người khác rồi…'”
Nói xong, Trần Dã tôi đầy ẩn ý. Đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện này.
Một mặt yếu đuối như …
Từ lúc câu chuyện đau lòng này nhắc đến, Hạ Hành Ngữ không một lời, chỉ lẳng lặng uống rượu một mình.
Có thể thấy vết thương lòng của ấy sâu đến mức nào. Nếu không phải Trần Dã nhắc đến, tôi thật sự không biết từng một người đến như .
Buổi tụ họp kết thúc khi đã gần 12 giờ đêm. Tôi dìu Hạ Hành Ngữ say mềm trở về căn hộ.
Sau khi đặt ấy xuống giường xong, tôi định rời đi, bất ngờ bị kéo ngược lại. Cả người tôi ngã nhào lên người Hạ Hành Ngữ.
Anh ôm chặt lấy tôi, như thể muốn hòa tôi vào cơ thể mình. Đôi mắt vốn lạnh lùng giờ lại phủ một lớp sương mờ. Giọng trầm thấp và đầy nặng nề:
“Trần Oanh, thích em. Em đừng thích Châu Thế Cẩm nữa, thích không? Anh đã thích em rất nhiều, rất nhiều năm rồi.”
Từng câu “thích” liên tiếp lọt vào tai tôi, khiến suy nghĩ của tôi hoàn toàn ngưng lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ người Hạ Hành Ngữ thích lại là tôi.
Nghĩ đến lời của Trần Dã tối nay, tâm trí tôi đột nhiên bị kéo về buổi chiều sáu năm trước…
“Hạ Hành Ngữ, chúng ta hủy hôn ước đi.”
Hạ Hành Ngữ 18 tuổi rõ ràng sững sờ:
“Tại sao?”
Tôi nhếch môi:
“Tôi có người thích rồi. Anh ấy tên là Châu Thế Cẩm.”
Lúc đó, tôi cứ thao thao bất tuyệt về Châu Thế Cẩm, hoàn toàn không để ý đến gương mặt trắng bệch của người bên cạnh.
Hạ Hành Ngữ đột ngột lên tiếng:
“Châu Thế Cẩm… ta tốt đến sao?”
“Anh ấy rất tốt. Sau này, khi gặp người mình thích, sẽ hiểu thôi. Dù sao cũng không thích cuộc hôn nhân này, chúng ta hủy sớm sẽ tốt hơn.”
Hôm đó, lúc rời đi, trạng thái của Hạ Hành Ngữ rõ ràng rất không ổn, tôi lại không nhận ra. Tôi cứ đinh ninh rằng không thích tôi.
Không chút do dự, tôi đề nghị hủy hôn với . Nào ngờ, trong những năm tháng tôi không để ý, đã sớm đặt tôi trong tim mình.
Bây giờ, tôi không biết phải đối diện với ấy như thế nào nữa.
Từ sau hôm rời khỏi nhà của Hạ Hành Ngữ, tôi và không còn liên lạc. Trong khoảng thời gian đó, đã gọi cho tôi một cuộc, vài câu rồi cúp máy.
Tôi ở lì trong nhà mấy ngày liền, cho đến khi món quà sinh nhật mà tôi đặt riêng cho Châu Thế Cẩm giao tới, tôi mới ra ngoài.
“Chị Trần, chị chắc chắn không muốn nữa chứ?”
Tôi cúi đầu chiếc đồng hồ đeo tay. Khi đặt , sự hân hoan tràn ngập là thật. Còn bây giờ, cảm giác bình thản cũng là thật. Bỏ đi một người mình đã thích nhiều năm, hình như cũng không khó đến .
Bạn thấy sao?