7
Câu của Chu Mộ cách đây không lâu, dù vô hay cố ý, đã gần như xác nhận tin đồn tôi là người ấy thầm mến.
Ai cũng bảo ấy thích tôi, họ không biết rằng, tôi chỉ là đối tượng để ấy tạo hiệu ứng mà thôi.
Tôi mở hot search, đọc từng bình luận phía dưới.
“Từ một học sinh nghèo khó đến ảnh đế cả nhà nhà biết đến, thầm mến suốt mười năm, thật là một mối đẹp như trong truyện cổ tích.”
“Cục dân chính ở đâu? Tôi muốn bê cả hai người này đến đăng ký kết hôn!”
“Tôi đã mà, cuộc gọi đó là dành cho Liễu Dao, gì có chuyện trùng hợp như thế!”
Tôi không thể giải thích nổi, đành đăng nhập tài khoản phụ, thả một tràng bình luận.
“Không thấy chuyện này giống chiêu trò sao? Thầm mến mười năm, thực tế gì có ai si đến ?”
“Không thấy nụ của Liễu Dao rất gượng ép sao? Chắc chắn ấy bị ép tạo hiệu ứng CP rồi!”
Cư dân mạng trả lời tôi:
“Bạn là anti-fan đúng không? Bạn hoàn toàn không có cảm .”
“Bạn hiểu thế nào là thầm mến không?”
“Có người thích ấy suốt mười năm, ấy cảm , nụ tất nhiên sẽ không tự nhiên rồi…”
Tôi: ……
Ngay cả người thân luôn hiểu tôi cũng bắt đầu gọi điện:
“Cậu từ khi nào mà bắt đầu có mối quan hệ với ảnh đế mà lại giấu tớ thế hả?”
Mẹ tôi bước vào phòng đã hỏi ngay:
“Con rể của mẹ đâu? Con giấu nó ở đâu rồi?”
Tôi: ……
Thôi kệ, cùng Chu Mộ tạo hiệu ứng CP cũng không có gì tệ. Ít nhất tôi vừa có tiếng vừa có tiền, thậm chí còn không phải tham gia mấy buổi xem mắt do mẹ sắp xếp.
8
Sau khi tự mình chuẩn bị tâm lý, tôi không còn cố né tránh Chu Mộ nữa.
Mấy ngày gần đây, Trương Thủy Thủy cố châm chọc:
“Còn giả vờ gì, vẻ ngoài thì tỏ ra thanh thuần, thực chất sau lưng lại không biết dùng thủ đoạn gì để quyến rũ ảnh đế. Rõ ràng là cuộc gọi đó dành cho , còn giả vờ như không biết.”
Tôi không ngẩng đầu:
“Đúng , cuộc gọi đó đúng là dành cho tôi, đi kiện tôi đi.”
“Cô!”
Cô ta không ngờ tôi thẳng thắn như .
“Cô bây giờ kiêu ngạo đến mức không thèm giả vờ nữa à?”
… Tôi không phải đang giả vờ sao?
“Chu Mộ hôm nay quay phim, tôi phải đi cơm trưa cho ấy.”
Trước ánh mắt khó tin của Trương Thủy Thủy, cấp trên của tôi đã phê duyệt đơn xin nghỉ phép.
Vị sếp vốn luôn khó tính lại nở một nụ cực kỳ dịu dàng với tôi:
“Cố lên nhé.”
Tôi: ……
Tôi luôn nhớ rằng mình đang đóng vai ảnh đế cảm bởi đầu thời học đường.
Về đến nhà, tôi bày nguyên liệu nấu ăn ra bàn và chụp một bức ảnh.
“Em vẫn nhớ lần đầu tiên ăn nhầm cơm trưa của , lần này để em cho ăn nhé.”
Sau đó, tôi đặt đồ ăn ngoài, bày vào đĩa rồi tiện tay đăng một bài lên Weibo.
Quả nhiên, bên dưới là một loạt bình luận của fan CP.
“Tôi đã mà, hai người này chắc chắn thành đôi, ai mà không lòng trước mối mười năm của ảnh đế cơ chứ, hu hu hu.”
“Ngọt quá, ngọt quá.”
“Đúng là CP thật, không gì đáng ‘ship’ hơn.”
“……”
Do tôi lề mề quá lâu nên khi tôi mang cơm đến phim trường thì mọi người đã ăn xong hết rồi.
Chu Mộ ngồi lẻ loi một mình, thấy tôi đến thì mắt sáng lên.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Tôi hỏi ấy:
“Chắc ăn rồi đúng không?”
Trợ lý bên cạnh không kìm bực tức:
“Ăn gì mà ăn, đợi cả buổi rồi.”
Tôi áy náy Chu Mộ:
“Thức ăn hình như hơi nguội, để tôi đi hâm lại…”
“Không sao.”
Anh ấy :
“Là em tự tay , tôi rất thích, nên không bận tâm đâu.”
Trời ơi, đây không phải do tôi tự …
Tôi bỗng thấy hơi chột dạ.
Tôi ngồi xổm bên cạnh ấy ăn, xung quanh là một đám người cũng chúng tôi ăn.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác mình giống như một gấu trúc bị vây quanh. Thế nên, dù có hơi buồn ngủ, vì hình tượng, tôi không dám gật gù.
Buổi chiều, Chu Mộ đi quay phim. Tôi ngồi trên ghế dài bên cạnh, chán chường lướt điện thoại, tiện tay ăn mấy món vặt mà Chu Mộ nhờ người mang đến.
Không biết tôi đã ngủ quên từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy thì thấy mình nằm trên một chiếc giường xa lạ. Phản xạ đầu tiên của tôi là kiểm tra quần áo trên người.
“Em tỉnh rồi?”
Chu Mộ đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một ly nước nóng, vừa hay đúng lúc tôi đang khát.
Tôi nghĩ, nếu Chu Mộ muốn, ấy chắc chắn sẽ là một người trai cực kỳ chu đáo.
9
Chu Mộ chưa bao giờ nhắc đến chuyện tạo hiệu ứng CP với tôi.
Đôi khi lướt qua những tin đồn trên mạng, tôi mơ hồ hỏi ấy:
“Quan hệ như chúng ta, có cần ký thỏa thuận gì không?”
Kết quả, ấy giả ngây, lấy ra một bản thỏa thuận tiền hôn nhân, còn kèm cả điều khoản ra đi tay trắng.
Tôi: ?
Ảnh đế thật sự cẩn trọng đến mức này sao.
10
Tôi khó mà nhớ ra từng có một người “thầm mến” mình mà người đó còn cả công chúng biết đến.
Trên đường về nhà, tôi gặp một fan nhỏ không quen biết, người đó nhiệt hỏi:
“Chu Mộ có ở gần đây không ạ?”
Tôi theo phản xạ đáp:
“Bạn đi hỏi ấy đi.”
Tối hôm đó, tin đồn “Chu Mộ và Liễu Dao cãi nhau” lập tức xuất hiện. Lúc này tôi mới nhận ra, toàn dân đang hóng chúng tôi “ đương” mà.
Tôi phải nhẹ nhàng hơn.
Thế nên, ở phim trường, chỉ cần có người khác ở đó, tôi luôn chạy đến bên Chu Mộ với vẻ lo lắng:
“Anh có mệt không? Em đặc biệt mua trà sữa cho này.”
Anh ấy nóng, tôi liền đứng bên cạnh cầm quạt quạt cho ấy.
Anh ấy nhấp môi, cuối cùng mở miệng:
“Phòng bên cạnh có điều hòa, hay chúng ta vào đó đi?”
Tôi nhóm người đang quay phim ở xung quanh, mỉm dịu dàng mà tiến sát lại tai ấy, giọng điệu cứng rắn:
“Không .”
Chu Mộ không nhịn , lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán:
“Vậy em ngồi xuống, để quạt cho em.”
Anh muốn cướp vai của tôi à?
Tôi: “Không .”
Cuối cùng, cả hai chúng tôi bị nóng đến mức suýt say nắng, mặt đỏ bừng, người thì nóng rực.
Fan A: ”
Trời ơi, Dao Dao đang quạt cho Chu Mộ kìa.”
Fan B:
“Cô ấy dịu dàng thật, bảo sao ảnh đế thích ấy bao năm nay.”
Fan C:
“Mà hai người này mặt đều đỏ rồi, không có cảm ai tin.”
Trong lòng tôi rơi hai hàng nước mắt đầy .
Không sao, mọi người vui là .
Những ngày như thế này kéo dài cho đến khi Chu Mộ phải đi quay phim ở nơi khác.
Đêm trước ngày ấy đi, chúng tôi cùng ăn tối ở khách sạn. Tôi không kìm mà gọi cả một bàn đầy thức ăn.
Chu Mộ bắt đầu làu bàu:
“Dao Dao, có chút không yên tâm.”
“Vết thương trên tay em đã đỡ chưa, nhớ bôi thuốc.”
“Anh sẽ đi khoảng hai tháng, nếu nhớ thì gọi điện…”
“Dao Dao, em đang nghe không?”
Tôi đang thèm thuồng món thịt kho tàu trên bàn thì đột nhiên bị giọng cắt ngang.
Lúc này tôi mới nhận ra, phía sau còn có một nhân viên phục vụ đang chằm chằm.
Tôi rưng rưng :
“Anh sắp đi rồi, em còn tâm trạng nào mà ăn cơm nữa.”
Giọng điệu của Chu Mộ hơi kỳ lạ:
“Nhưng trưa nay em ăn no quá còn gì…”
“Khụ, khụ.”
Tôi vội ho hai tiếng, cắt ngang lời ấy:
“Chỉ cần đừng chê em phiền thì mỗi tối em sẽ gọi thoại cho mà.”
Trong lòng lại nghĩ: Đi nhanh đi, em muốn tận hưởng cuộc sống độc thân.
11
Sau khi Chu Mộ rời đi, cuộc sống của tôi bình thường hơn rất nhiều.
Có lẽ vì diễn cùng ấy quen rồi, đôi lúc tôi vẫn mua hai ly trà sữa, vô thức định nhắn hỏi ấy có muốn uống không.
Ngày thứ năm sau khi ấy đi, người ta chụp ảnh ấy trò chuyện với một nữ diễn viên bên bờ biển.
Trong ảnh, ấy mặc áo thun ngắn tay, để lộ cánh tay rắn chắc khỏe khoắn, còn bên cạnh mặc váy dài họa tiết hoa, tóc buông xõa, trông như một nàng tiên.
Từ góc độ này, tư thế của hai người trông khá thân mật.
Tôi nhận ra nữ diễn viên trong ảnh là Tần Tình, nữ diễn viên đầu tiên từng hợp tác với Chu Mộ.
“Trời ơi, còn có ngày thấy Chu Mộ và Tần Tình cùng khung hình.”
“Không phải Chu Mộ thích Liễu Dao sao, chuyện này Liễu Dao biết chưa?”
“Có khi nào Liễu Dao là bạch nguyệt quang, còn Tần Tình là chu sa chí không?”
Thậm chí có cư dân mạng nhắn tin riêng cho tôi:
“Hai người chia tay lâu rồi mà chưa công khai đúng không?”
Sau đó, quản lý của Chu Mộ phải đích thân ra mặt giải thích. Tần Tình cờ đi du lịch ở đó, Chu Mộ bị thương ở tay khi quay phim nên ấy tiện mang thuốc đến giúp.
Vậy mà vẫn có người hỏi tôi:
“Chu Mộ bị thương, có đến chăm sóc ấy không?”
Tôi nghĩ cư dân mạng thời nay đúng là đi quá xa rồi. Chỉ là vết xước tay thôi mà, cần gì phải chăm sóc sát bên?
Tôi phớt lờ những tin nhắn đó, ngay sau lại xuất hiện tin đồn “Liễu Dao và Chu Mộ rạn nứt cảm”.
“……”
Tôi lúc này: Người đã ở sân bay rồi.
Tôi đến đoàn phim mà không báo trước cho Chu Mộ.
Thực ra cũng không phải giấu, chỉ là ấy quá tập trung quay phim, bình thường không gọi điện thoại.
Sau khi chào hỏi với đoàn phim, họ rằng Chu Mộ đã quay suốt cả đêm, uống chút rượu và hiện đang nghỉ ở khách sạn.
Trợ lý dẫn tôi đi, ánh mắt không mấy thân thiện của ta như muốn : “Chính là con hồ ly tinh quyến rũ ảnh đế đi mất.”
Khách sạn, hai người ở riêng tư, say rượu…
Nghĩ đến những từ này, tôi vừa đứng trước cửa phòng đã thấy chột dạ.
Tại sao tôi lại bốc đồng đến mức chạy tới đây nhỉ?
Thôi bỏ đi, dù sao vừa rồi cũng đã bị paparazzi chụp lại, cứ coi như tôi đã tới.
“Anh ấy quay cả đêm chắc đang nghỉ rồi, tôi sẽ quay lại vào ngày mai.”
Trợ lý liếc tôi bằng ánh mắt khinh thường:
“Cô với ấy quan hệ đến mức này rồi, còn ngại ngùng gì nữa?”
Nói xong, cậu ta gõ cửa một cách rất dứt khoát.
Tôi: “Đợi đã…”
Cửa mở ra, Chu Mộ tóc hơi ướt, mặc áo choàng tắm trắng, cổ áo để lộ một mảng da trắng mịn. Những giọt nước từ yết hầu của ấy chảy xuống, biến mất trong màu tối mờ mờ.
Tôi bối rối xoa xoa mũi.
Anh ấy ngừng tay, ngạc nhiên:
“Sao em lại đến đây?”
“Chuyện này… em… em…”
Trời ơi, sao tự nhiên tôi lắp bắp thế này?
Trợ lý đẩy tôi vào trong:
“Bên ngoài không tiện, hai người vào phòng chuyện đi.”
Rồi cậu ta còn chu đáo đóng cửa lại giúp.
Tôi: ……
Tôi có thể có chuyện gì cần phải riêng với ấy chứ… Tôi chỉ đang diễn cho người ngoài xem mà thôi, cậu đúng là trợ lý không chuyên nghiệp gì cả.
Khi tỉnh táo lại, tôi mới nhận ra mình đã nằm trong vòng tay của Chu Mộ, mũi tràn ngập hương sữa tắm thanh mát. Còn má tôi thì đang áp vào…
Tôi cảm giác có một luồng nhiệt bốc lên mặt.
Cánh tay của Chu Mộ ôm lấy eo tôi, lực ôm rất chặt, ấy còn cọ nhẹ vào cổ tôi:
“Không ngờ em lại đến, nhớ em lắm.”
Toàn bộ sự ý của tôi lại dồn vào vết thương trên tay ấy.
Một vết cắt dài tận 20 cm, rất sâu, xung quanh vết thương trắng bệch, là biết vừa bị dính nước.
“Sao bị thương mà còn để dính nước ?”
Anh ấy thản nhiên đáp:
“Không sao, qua một thời gian là khỏi thôi.”
Tôi: “Anh…”
Anh ấy mở to đôi mắt tôi:
“Sao thế?”
Tôi: “… Hộp thuốc ở đâu, để em xử lý giúp .”
Cũng may là trước đây tôi thường bị thương nên xử lý vết thương kiểu này chẳng khó khăn gì.
Trong phòng gió lạnh thổi vù vù, Chu Mộ lấy cho tôi một chiếc áo khoác. Anh bất ngờ hỏi:
“Sao em lại nghĩ đến chuyện đến thăm ?”
Tôi nghĩ đến bức ảnh “trai tài sắc” kia.
Chẳng phải vì sợ công việc tạo hiệu ứng CP với bị hỏng hay sao. Nhưng lời ra khỏi miệng lại là:
“Em thấy ảnh chụp cùng Tần Tình…”
Chết thật, sao nghe như thể tôi đang ghen .
Chu Mộ ngẩn ra vài giây rồi đáp:
“Là cờ gặp thôi, ấy tiện mang thuốc qua.”
Tôi vốn định khen rằng Tần Tình đúng là người tốt, tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, dù có chuyện gì giữa hai người cũng chẳng liên quan đến tôi…
Nhưng ánh mắt lại vào hộp thuốc, rồi lời ra lại thành:
“Vậy… thuốc này là ấy đưa tới sao?”
Chu Mộ nghiêng người lại gần, xoa đầu tôi:
“Cô ấy định đưa, không nhận.”
Tâm trạng tôi bỗng chốc từ âm u chuyển sáng sủa. Tôi nhận ra, hình như mình có chút không bình thường.
Thật sự rất không bình thường…
Bạn thấy sao?