Hot Search Tình Cờ – Chương 2

4

Tên của Chu Mộ liên tiếp vài ngày xuất hiện trên bảng xếp hạng hot search, ngay sau đó là tên của tôi.

Thế là, tôi nổi tiếng.

Công ty sắp xếp trợ lý cho tôi, thậm chí còn ưu tiên cho tôi hàng loạt tài nguyên.

Trương Thủy Thủy tức đến nghiến răng:

“Thật không ngờ, thậm chí còn quyến rũ cả ảnh đế .”

Cô ta rêu rao khắp nơi, rằng Liễu Dao tôi dùng quy tắc ngầm, Liễu Dao tôi không biết xấu hổ, ta cực kỳ phẫn nộ và căm ghét kiểu hành vi này.

Nhưng sau lưng, ta lại lén lút dò hỏi số phòng của một ông lớn nào đó trong giới…

Tôi chẳng rảnh mà quan tâm ta, bởi vì… tôi quá bận…

Lâu lâu khi rảnh, tôi chợt nhớ đến cuộc gọi đã khiến tôi nổi tiếng chỉ sau một đêm. Thế là vào một đêm tối trời gió lớn, tôi trốn vào chăn, len lén gọi lại.

Xung quanh yên tĩnh đến mức tôi nghe cả tiếng tim mình đập dồn dập.

“Alo?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nam xa lạ. Tôi rất chắc chắn rằng mình chưa từng nghe qua giọng này.

Quả nhiên là gọi nhầm rồi.

Tôi thở phào một hơi, định cúp máy.

“Ai gọi đến ?”

Giọng trầm thấp, từ tính của Chu Mộ vang lên bên kia đầu dây.

Sau nhiều năm đóng phim, chất giọng ấy mang một chút lạnh lẽo, âm sắc kim loại rất dễ nhận ra.

Tôi sững người tại chỗ, há hốc miệng đủ để nhét vừa năm quả trứng gà.

Chuyện này… ấy…

Người đàn ông lạ đó :

“Là một số lạ kết thúc bằng 9997, có lẽ là fan cuồng, tôi cúp máy đây.”

Chu Mộ vội vàng lên tiếng:

“Khoan đã!”

Ngay sau đó, bên kia có tiếng lạch cạch, có vẻ như ấy đã cầm lấy điện thoại.

“Alo?”

Tôi cố ý hạ thấp giọng:

“Chào , tôi giao đồ ăn đây, xin hỏi có phải đặt gà giòn da, trà sữa và cơm đông lạnh vị nho không ạ?”

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, rồi bật nhẹ:

“Liễu Dao?”

… Tôi lập tức cúp máy.

Đúng là kỳ quặc.

Lúc này đây tôi cuối cùng cũng nhận ra, cuộc gọi về đối tượng thầm mến mà Chu Mộ nhắc đến, hóa ra ban đầu là đã gọi cho tôi.

Đêm đó, tôi mất ngủ. Trong đầu toàn nghĩ ảnh đế thầm mến tôi thì phải sao đây?

Nhưng điều tôi không ngờ là, sáng hôm sau hot search lại nổ tung.

#VideoChuMộCườiNgẩnNgơỞPhimTrường#

#AnhẤyĐangYêuSao#

Tôi bấm vào hashtag, tìm đến video thích nhiều nhất.

Trong ánh sáng mờ tối, ánh đèn vàng ấm áp khắc họa những đường nét tinh tế trên gương mặt của Chu Mộ.

Anh ấy ngồi trên chiếc ghế cao ngang đầu gối, ban đầu chăm kịch bản, vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng ngay khi nhận cuộc gọi từ quản lý, nụ lập tức nở trên môi ấy.

Thời điểm đó, nếu không nhầm thì hình như là tôi đã gọi điện.

Dưới bài đăng trên hot search, quản lý của ấy gần như phát điên.

“Đã là không đương, nếu tiếp tục tung tin đồn, tôi sẽ kiện từng người một!”

“Chỉ với một cuộc gọi mà các người cũng có thể đoán ấy đang đương sao? Sao không ai đi thám tử Sherlock Holmes luôn đi?”

“Tôi sống cùng ấy mỗi ngày, chẳng lẽ tôi không biết ấy đang trong trạng gì?”

Cộng đồng mạng lập tức phản công chính xác.

“Không phải là có đối tượng thầm mến sao, có phải ấy đã gọi không?”

“Nụ này, tôi từng thấy trên mặt đứa em trai nghiện đương của mình.”

“Cười ngốc như , chắc chắn là đang rồi…”

“…”

Điều tôi sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, bởi vì có một thám tử mạng bỗng nhắc đến tôi.

“Sao tôi cứ cảm thấy là Liễu Dao gọi nhỉ?”

Tôi âm thầm lau mồ hôi, lặng lẽ cầu nguyện mọi người không thấy bình luận này.

Nhưng thực tế thường trái ngược với mong muốn, cư dân mạng thậm chí còn đào ra tôi học ở trường nào, hồi cấp ba từng mặc quần đồng phục ngược ra sao.

Điều tôi bất ngờ hơn nữa là tôi và Chu Mộ lại tốt nghiệp cùng một trường trung học.

Hồi cấp ba, ấy gầy hơn bây giờ, da không trắng lắm, không ấn tượng như hiện tại, đường nét khuôn mặt thì cực kỳ xuất sắc.

Đã mấy năm trôi qua kể từ thời trung học, tôi thậm chí không còn nhớ mình có từng gặp ấy trong trường hay không.

Tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ đầy tự luyến.

Chẳng lẽ… có khi nào… ấy đã thầm mến tôi từ hồi trung học?

Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại hai ngày trước khi tan tành thành bụi.

5

Hiện tại, đoàn phim của Chu Mộ đang quay rất gần công ty tôi nên thỉnh thoảng ấy ghé qua livestream để tương tác với fan, coi như một bất ngờ nhỏ.

Với địa vị của ấy bây giờ, công ty mong còn chẳng kịp, còn chuẩn bị hẳn một phòng riêng cho .

Mỗi khi ấy đến, ánh mắt của tất cả đồng nghiệp đều đồng loạt dồn về phía tôi.

Ừ thì, họ cũng là dân mạng chính hiệu mà.

Thậm chí còn có người trên mạng phát bình chọn “Ý trung nhân của ảnh đế có phải là Liễu Dao không”.

Năm hào một phiếu, đoán đúng sẽ gấp đôi tiền thưởng.

Vậy nên, quanh tôi tự nhiên xuất hiện một đám người, ngày ngày tìm cách tẩy não tôi bằng mọi lý lẽ.

Dưới áp lực khổng lồ, tôi lại một lần nữa xuất hiện cùng Chu Mộ.

Chu Mộ vừa tương tác xong với fan, tôi định gõ cửa bước vào thì nghe bên trong vang lên giọng tức giận của quản lý ấy:

“Ở nhà cũng có thể livestream, sao nhất định phải đến đây?”

“Cậu không biết thế nào là tránh nghi ngờ à?”

“Cậu thật đi, có phải cậu lén thích nhỏ đó không?”

Tôi khựng lại, lặng lẽ áp tai lên cửa nghe trộm.

Một lúc lâu sau, bên trong vang lên giọng lạnh lùng của Chu Mộ:

“Không phải.”

Hai từ này, ấy rõ ràng vô cùng.

Nghe đến đây, trong lòng tôi có chút hụt hẫng.

Vậy nên tất cả những việc ấy trong những ngày qua, chỉ là để tạo hiệu ứng truyền thông thôi sao?

Bảo sao hot search ngập trời mà chưa từng thấy ấy tự mình lên tiếng giải thích.

Buổi tối, trời bắt đầu mưa nhỏ, bầu trời u ám, gió lạnh thổi qua từng cơn. Khi tôi đến cửa công ty mới nhận ra sáng nay quên mang ô.

Nhìn về màn mưa phía trước, tôi chợt thấy Chu Mộ ngồi trong xe, cửa kính xe hạ xuống một nửa, để lộ đôi mắt sâu thẳm đầy suy tư.

Ánh mắt chúng tôi thoáng chạm nhau trong một giây ngắn ngủi, ấy quay đầu, nhỏ vài câu. Một lát sau, trợ lý của mở cửa xe bước tới.

“Liễu tiểu thư, trời mưa không tiện bắt xe, để chúng tôi đưa về nhé.”

Chu Mộ khẽ nheo mắt tôi, ánh mắt ấy dịu dàng không tưởng.

Nếu không nghe đoạn hội thoại giữa và quản lý trước đó, có lẽ tôi đã chìm trong vở kịch do chính đạo diễn mà không thể thoát ra.

Đúng là ảnh đế, diễn xuất hoàn hảo đến mức không thể bắt lỗi.

“Nghĩ gì , mau qua đi.”

“Dao Dao, nhớ xin chữ ký của Chu ảnh đế giúp tôi nhé.”

“A a a, có cảm giác tiền thưởng đang vẫy gọi tôi.”

Các đồng nghiệp lần lượt đi ngang qua tôi, vừa vừa trêu chọc.

Trương Thủy Thủy cũng cầm ô bước đến, giọng đầy mỉa mai:

“Ai cũng biết hôm nay trời mưa, chắc cố không mang ô đúng không?”

Tôi giật lấy ô từ tay ta:

“Cho tôi mượn chút, qua xe ngồi đi.”

Biểu cảm phẫn nộ của ta lập tức chuyển thành nghi hoặc, như thể đang nghĩ “Lại có chuyện tốt như sao”.

Nhưng khi ta đến gần xe, trợ lý lại áy náy :

“Xin lỗi Trương tiểu thư, trong xe hết chỗ rồi. Để tôi gọi xe khác đến đón nhé.”

“……”

6

Cuộc phỏng vấn thứ hai với Chu Mộ sắp xếp vào tối thứ Sáu.

Chủ đề lần này xoay quanh cuộc sống học đường.

Khách mời còn có tiểu sinh nổi tiếng Phương Tử Dật và tiểu hoa đán nổi tiếng Lý Mộng Đình.

Ban đầu tôi là người dẫn chương trình, không ngờ công ty quá táo bạo, để tranh thủ thu hút lượt xem, họ bất ngờ thêm một hoạt nam giúp nữ trang điểm, thậm chí còn để Trương Thủy Thủy thay thế vị trí của tôi.

Điều này có nghĩa tôi trở thành một trong các khách mời, hoặc là Phương Tử Dật, hoặc là Chu Mộ sẽ trang điểm cho tôi.

Buổi livestream bắt đầu, tôi không tiện tỏ thái độ nên chỉ có thể lén hỏi Phương Tử Dật:

“Lát nữa có thể chung đội với tôi không?”

Trương Thủy Thủy nhanh mắt thấy:

“Liễu Dao, không muốn chung đội với Chu ảnh đế à?”

Giọng ta quá lớn nên mọi người đều nghe thấy. Khán giả lập tức bắt đầu tưởng tượng.

“Hai người này bắt đầu tránh nghi ngờ rồi, chắc có điều gì đó.”

“Mặt Chu Mộ thay đổi rồi, ghen à?”

“Tôi cá một gói snack rằng Chu Mộ sẽ chung đội với Liễu Dao.”

“……”

Tôi vừa uống một ngụm nước, bình luận trên màn hình lại tiếp tục đi theo hướng kỳ lạ mà bất lực.

Tôi lườm Chu Mộ một cái.

Tất cả là tại , không tạo chủ đề gì khác mà lại muốn tạo CP.

Chu Mộ hôm nay ăn mặc phong độ, lịch lãm, có lẽ hiểu lầm ánh mắt của tôi nên lên tiếng trước:

“Tôi chung đội với Liễu Dao nhé, tôi hơi ngại người lạ.”

Ban đầu, tôi nghĩ rằng Chu Mộ lớn hơn một chút, chắc chắn đã từng có , hẳn là sẽ rất giỏi trong việc trang điểm.

Anh ấy giữ khuôn mặt điển trai của mình, sống mũi cao, đường chân mày hoàn hảo, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm cọ trang điểm vẫy qua lại trước mặt tôi, tác lại có chút vụng về.

“Đừng cử .”

Anh ấy nghiêm túc, có vẻ rất hài lòng với “tác phẩm” của mình.

Tôi nín thở, vì khoảng cách quá gần, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của , tim tôi thỉnh thoảng lỡ một nhịp.

“Hai người này trông hợp đôi quá, khi nào ảnh đế mới đóng phim thần tượng đây.”

“Góc nghiêng của Liễu Dao, chiếc mũi này đẹp thật sự.”

“Được rồi, đi, hai người này định khi nào công khai?”

Tim tôi đập nhanh hơn một chút, tự nhủ rằng ấy chỉ muốn tạo hiệu ứng CP với tôi mà thôi.

Do quá tập trung, khi ấy cầm thỏi son môi tiến lại gần, tôi theo phản xạ né sang một bên.

Môi tôi vô chạm nhẹ qua ngón tay trỏ ấm áp của ấy.

Tôi lùi ra khỏi khung hình, liếc ấy, mới nhận ra tai ấy đã đỏ bừng một nửa.

… Anh ấy nhập vai cũng sâu thật.

Phương Tử Dật và Lý Mộng Đình đã trang điểm xong, thậm chí còn thay cả đồng phục xanh trắng, trông hệt như hai học sinh cấp ba 15-16 tuổi.

Trương Thủy Thủy nghiêm túc bắt đầu hỏi:

“Mọi người có kỷ niệm gì đáng nhớ thời đi học không?”

Phương Tử Dật :

“Hồi tôi mới vào cấp ba từng bị ngất trong nhà tắm công cộng, không biết có tính là kỷ niệm không.”

Lý Mộng Đình kể:

“Hồi đó tôi lần đầu tập đi giày cao gót giống giáo, kết quả khi xuống cầu thang, gót giày đập thẳng vào mặt giáo viên chủ nhiệm.”

Đến lượt Chu Mộ, ấy suy nghĩ một lúc rồi :

“Tôi nhớ khoảng năm lớp 11, có một tóc ngắn đi nhầm lớp, ngồi ngay vào chỗ của tôi, còn ăn luôn phần cơm tôi tự để trên bàn. Ăn xong còn chê không ngon.”

Bình luận bắt đầu hỏi:

“Sau đó thì sao? Anh bắt ấy đền bù chứ?”

“Về sau…”

Anh ấy khẽ , ra vẻ úp mở:

“Có dịp tôi sẽ kể cho mọi người.”

Một cư dân mạng tinh ý bình luận:

“Có phải sau đó ấy trở thành đối tượng thầm mến của không?”

Tất cả mọi người, kể cả Trương Thủy Thủy, đồng loạt quay sang tôi.

“Liễu Dao, nghe và Chu Mộ học cùng trường đúng không?”

Nụ trên mặt tôi gần như cứng đơ.

Không chỉ học cùng trường, người mà ấy vừa kể chính là tôi đây!

Hôm đó, tôi tưởng đó là cơm bố tôi gửi tới nên không suy nghĩ gì mà ăn luôn. Ai ngờ ăn nhầm.

Hơn nữa, vì bữa cơm đó mà tôi đau bụng cả buổi chiều.

Tôi cố gắng điều chỉnh biểu cảm:

“Đúng , hồi đó Chu ảnh đế đã là nhân vật nổi bật của trường rồi. Thành tích tốt, EQ cao, học với ấy đúng là… đúng là vinh hạnh lớn.”

Chu Mộ bất ngờ chen vào:

“Hồi đó biết tôi à?”

Tất nhiên là không rồi… Nhưng tôi không thể là tôi chẳng biết gì về ấy, không thì sẽ bị fan của nghiền nát mất.

Tôi trả lời qua loa:

“Ừm, chắc .”

Anh ấy hạ giọng, hàng mi rũ xuống, thoáng vẻ mất mát:

“Nhưng bức thư tôi đưa, không nhận.”

Tôi: ???

Những người khác trong phòng livestream: !!!

Khán giả: !!!

Hot search: #ChuMộ BứcThưTìnhTôiĐưaCôKhôngNhận#

Anh muốn tạo hiệu ứng CP lúc nào cũng , ít nhất phải cho tôi chuẩn bị tâm lý chứ?

Tôi ngượng:

“Chu ảnh đế thật biết .”

Chu Mộ quay sang mọi người:

“Chỉ là để không khí vui vẻ, mọi người đừng coi là thật.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...