Họp Phụ Huynh, Tôi [...] – Chương 7

7

 

Phụ huynh ngồi phía trước, còn các em học sinh ngồi phía sau.

 

Lời tôi vừa dứt, một tiếng hét chói tai vang lên từ phía Lương Yêu Tổ.

 

"Không có hamburger thì tôi biết sống sao đây!"

 

Nếu như trước đó mặt Lương Nhân Lễ đã đen thui.

 

Thì bây giờ mặt ta xanh mét.

 

Trên trán, những mạch máu như đang nổi lên và giật giật không đều.

 

Khi buổi họp phụ huynh kết thúc, Lương Nhân Lễ là người đầu tiên rời khỏi lớp học.

 

Anh ta không thể ở lại thêm chút nào.

 

Còn tôi, xung quanh là một đám phụ huynh đang tụ tập vây quanh.

 

Mọi người đều : "Có mẹ thì mới có con như , giờ mới biết, bài phát biểu tự tin của Tư Kiều thực ra là từ Tổng Giám đốc Từ mà ra."

 

 

"Không hổ là doanh nhân nổi tiếng, danh tiếng không phải hư vô."

 

Cố Tâm Hân nghiến răng nghiến lợi, đứng đằng sau đám đông và lườm tôi.

 

Tôi nghĩ thầm, một người là nhân bao nuôi, mà còn ghen tị với tôi sao?

 

Thật đúng là không biết tự lượng sức.

 

Tôi liếc ta một cái, và đúng như tôi nghĩ, đồng tử của Cố Tâm Hân lập tức co lại.

 

Tôi biết rằng, chỉ cần một chút áp lực từ người mạnh mẽ, là loại phụ nữ chỉ thích lên lại không có thực lực sẽ bị tổn thương mạnh mẽ.

 

—--------

 

Bên ngoài trường học xe cộ tấp nập.

 

Lương Nhân Lễ bước nhanh về phía chiếc ô tô, tài xế và trợ lý đã đứng chờ sẵn từ lâu.

 

Cố Tâm Hân dáng người nặng nề, kéo theo Lương Yêu Tổ chạy theo sau Lương Nhân Lễ.

 

"Ba ơi, sao ba đi nhanh , đợi con với!"

 

"Anh à, đợi em với!"

 

Lương Nhân Lễ dừng lại, không phải để quan tâm đến Cố Tâm Hân.

 

Anh quay lại, quát ta một cách gay gắt: "Ra ngoài đừng gọi tôi như !"

 

Cố Tâm Hân tỏ vẻ tủi thân, gần như sắp khóc, "Được rồi, Lương Tổng."

 

Cố Tâm Hân bắt đầu bộ như một người vợ dịu dàng, muốn nhõng nhẽo.

 

Lương Nhân Lễ lúc này thấy tôi bước ra.

 

Tư Kiều đeo ba lô, ngoan ngoãn nắm tay tôi.

 

Lương Nhân Lễ ngay lập tức thay đổi biểu cảm, trở nên dịu dàng và âu yếm.

 

"Tư Kiều, lại đây với ba."

 

Tôi và Tư Kiều đứng yên.

 

Lương Nhân Lễ bỏ lại Cố Tâm Hân đang bộ muốn dỗ dành đằng sau.

 

Anh đi qua đám đông, tiến về phía chúng tôi.

 

Cố Tâm Hân lo lắng ở phía sau, muốn giữ Lương Nhân Lễ lại: "Chúng ta phải sao đây!"

 

Lương Nhân Lễ không thèm quay lại lấy một lần.

 

Ánh mắt ta chỉ có mỗi con .

 

Trợ lý bước lên, cầu Cố Tâm Hân đi về bằng taxi.

 

Cố Tâm Hân vẫn còn đang cãi nhau với trợ lý, Lương Nhân Lễ đã đến trước mặt chúng tôi.

 

Anh ta vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, và mỉm lấy lòng tôi.

 

"Tư Kiều, chúng ta về nhà thôi."

 

Như các thấy, tôi tên là Từ Kiều, con tôi tên là Tư Kiều.

 

Chúng tôi là thanh mai trúc mã mười năm, vợ chồng mười năm, Lương Nhân Lễ gần như chiếm trọn cuộc đời tôi.

 

Trước ngày hôm nay, cảm giữa tôi và ta vẫn rất tốt.

 

Nhưng từ giờ, tất cả chỉ còn là một trò .

 

Nhìn tôi không gì, Lương Nhân Lễ càng thêm nỗ lực để hòa giải.

 

"Chúng ta về nhà trước, rồi sẽ thẳng thắn với em, thật sự rất em và Tư Kiều."

 

Tôi chỉ xuống phía sau, nơi Cố Tâm Hân vẫn đang ầm ĩ.

 

"Yêu của thật là nhiều, phải chia cho từng người trong gia đình này à."

 

Lương Nhân Lễ nhắc đến Cố Tâm Hân, ánh mắt ta lại lộ vẻ khinh thường.

 

"Cô ta chẳng là gì cả, sao có thể so với em ."

 

Tư Kiều từ dưới Lương Nhân Lễ, : "Ông khinh thường ta, mà lại để ta lớn bụng à?"

 

Lương Nhân Lễ không tức giận, ngược lại, giọng ta vô cùng dịu dàng, cúi xuống với con .

 

"Để con có một em trai, với con, thế có không?"

 

Tư Kiều cũng không giận, mỉm đáp lại: "Ông còn có thể sinh thêm một nhân viên trong công ty nữa, sau này con sếp, để mấy em trai việc cho con miễn phí."

 

Tôi không nhịn .

 

Tư Kiều cũng rạng rỡ.

 

Chỉ có Lương Nhân Lễ, không thể đáp lại, cũng không thể mắng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...