Trước đây Vũ Văn Dật nhất là bộ dáng kiều tùy hứng này, cảm thấy hồn nhiên đáng .
Nhưng hôm nay bóng dáng nàng ta vội vàng rời đi, ánh mắt hắn lại càng ngày càng lạnh, cuối cùng cầm chung trà trong tầm tay dùng sức nện xuống mặt đất.
“Ra ngoài, tất cả cút ra hết cho ta!”
Thái tử giám quốc đã lâu, trên người đã có khí thế vua của một nước.
Trong điện tất cả thái giám thị vệ hầu hạ đều im như ve sầu mùa đông, quỳ trên mặt đất lui về phía sau rồi biến mất ở trong điện.
Chỉ có ta còn quỳ gối trên giường bất .
Hắn thở hổn hển qua, “Như thế nào? Ngươi không sợ chết phải không?”
“Nô tỳ đương nhiên sợ.”
Ta cúi đầu miệng vết thương hắn, lộ ra phần cổ trắng nõn.
“Nhưng nếu nô tỳ đi rồi, cái này cũng chỉ có thể để Điện hạ tự cầm.”
Vũ Văn Dật theo tầm mắt của ta cúi đầu.
Chỉ thấy mấy con cổ trùng lúc này chui vào, bây giờ ăn no chui ra, toàn thân đen như mực, bò lúc nhúc trên miệng vết thương.
Hắn hít hà một hơi, nhắm mắt, miễn cưỡng nén tức giận.
“Quên đi, ngươi ở lại đi.”
Trong điện chỉ còn hai người chúng ta, hắn dựa vào giường, xem ta đem sâu thả lại bình.
“Ngươi tên gì?”
Ta không gì, băng bó vết thương thật kỹ, rồi dùng khăn tay ướt lau đi lớp trang điểm xấu xí trên mặt, ngước mắt lên mỉm duyên dáng và dịu dàng.
“Hợp Hoan, tên thiếp là Triệu Hợp Hoan.”
Vũ Văn Dật hơi giật mình, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm.
“Cũng có vài phần tư sắc.”
Tay hắn chậm rãi xoa khóe mắt ta, từ từ đi xuống, cuối cùng một phen bóp chặt cổ ta, ánh mắt đen tối.
“Bị ép tới hầu hạ ta, ngươi nhất định cũng cảm thấy ghê tởm.”
“Không sao, nếu ngươi thấy ghê tởm, có thể ra, ta Thái tử phi đổi người.”
Hắn ta chầm chầm, không bỏ xót bất cứ biểu nào trên mặt ta, nếu ta có một chút ghét bỏ, hắn sẽ lập tức bẻ cổ ta.
Khẽ một tiếng, ta không lùi mà tiến tới.
Cúi người nắm lấy đai lưng.
“Thái tử phi xuất thân cao quý, sao có thể săn sóc người khác.”
“Vẫn là để bọn nô tài hầu hạ ngài.”
Trong điện ám hương lượn lờ.
Hắn ánh mắt dần dần mê ly, rốt cuộc khống chế không , xoay người đem ta đè ở dưới thân.
Nến đỏ lay , đêm xuân trướng ấm.
Đêm đó, ta ôm lấy eo hắn, ở trên giường tân hôn của Thái tử, cuối cùng cũng phạm đúng tội mà kiếp trước bị đổ oan.
4.
Xong việc, Vũ Văn Dật đã ngủ.
Hệ thống rốt cuộc online, đối với ta điên cuồng gào thét.
“Vết thương hắn còn chưa hồi phục, dụ dỗ hắn hành sự, sợ hắn sống lâu quá hay sao?”
Nó tức giận đến nhảy nhót lung tung, giao diện sắp nổ tung.
Ta nó thành từng mảnh.
Ngày ta trọng sinh, ta đưa nó một con dao tẩm độc, nó đi chém Thái tử, nó không đồng ý, còn năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Tôi là mị chủ hệ thống, không phải thí chủ hệ thống.” (thí ở đây là gi.ết á)
"Đừng cầu tôi bất cứ điều gì cho cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ của mình."
Ta lúc ấy không hai lời, cho nó một
Nó khuất phục.
Sau lại, nó lại bị ta buộc biến thành kỳ nhân, hiến kế giải độc bằng cổ trùng.
Khi quay lại thì nó khóc tràn màn hình.
"Tôi hẳn là hệ thống vô dụng nhất trong lịch sử."
"Sau này sao có can đảm đi gặp Chủ Thần..."
Ta mủi lòng và hứa sẽ không bao giờ đánh nó nữa.
Nhưng bây giờ, ta hối hận.
Hệ thống lải nhải, ta là tinh hút máu người, dường như ngủ một giấc là có thể đem Thái tử hút khô.
Ta bị nó lẩm bẩm nhức đầu.
Nghiêng người Vũ Văn Dật mặt tái nhợt như tờ giấy, để tay lên eo hắn.
Chậm rãi đi xuống.
“Đừng đừng đừng, tôi câm miệng là rồi.”
Hệ thống đại kinh thất sắc, như là bị người ta bóp lấy cổ, rốt cuộc không phát ra một chút thanh âm nào.
Thế giới trở lại yên tĩnh.
Ta vừa lòng mà thu hồi tay, xuống giường đem lư hương tắt đi, ngồi ở trước bàn trang điểm tinh tế đánh giá gương mặt kia.
Đôi mắt sáng long lanh, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, quyến rũ và gợi cảm khó tả.
Phó Vân Thanh ghen tị.
Khi xuất giá đều lựa chọn tỳ nữ có gương mặt xấu xí. Chỉ có ta là phượng hoàng lạc trong bầy gà.
Bạn thấy sao?