Màn đêm đã buông xuống, biệt thự ngoại ô vẫn còn sáng đèn. Nguyên Hạ ngồi trong phòng việc, trên bàn bày đủ các loại giấy vẽ. Cô vẽ rồi lại xóa, cứ thế vẽ đến tận khuya. Cô ngẩng đầu lên từ bàn việc, tay xoa xoa mi tâm, cầm lấy ly cà phê trên bàn định hớp một ngụm, chỉ là cà phê đã sớm hết.
Cô chán nản đứng dậy, đi vào phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng khách lên đồng hồ treo trên tường. Đã 2h sáng, mà ấy vẫn chưa về.
Sao lại về sớm , hôm nay phải tham dự bữa tiệc với hôn thê của . Có thể tối nay còn chẳng muốn về. Nguyên Hạ vốn chỉ là người đàn bà trong bóng tối của , nào có tư cách gì quản chuyện của .
“Tin tin tin”
Tiếng xe vang lên vỡ không gian yên tĩnh xung quanh, chiếc Maybach màu đen theo thói quen lái vào trong bãi đậu xe. Chiếc ly trên tay Nguyên Hạ xém chút rơi xuống, giả vờ bình tĩnh tiếp tục việc của mình. Nhưng giấy vẽ trên bàn vốn chẳng phải mẫu thiết kế nữa mà là nét ngệch ngoạc không ra gì.
Trác Thành vào nhà, có chút ngoài ý muốn thấy vẫn đang việc.
“Sao chưa ngủ?”
Anh cởi áo khoác ngoài tùy tiện bỏ lên sô pha, rồi tiến đến phía sau ôm lấy, cúi đầu hít hà mùi hương trên gáy .
“Vẫn chưa buồn ngủ”
Nguyên Hạ không có phản ứng gì lớn trong lòng sớm đã mềm đi vì hành mỗi lúc một càn rỡ của của , tay đã tự khi nào luồn vào trong áo vuốt ve đôi gò bồng phía trước ngực . Mùi rượu nồng trong không khí, không uống mà như đã say.
“Vậy thì tắm cùng ”
Anh bế ngang đem vào phòng tắm, nước ấm từ vòi hoa sen xả xuống, môi nhanh chóng cướp đoạt lấy môi . Âm thanh xấu hổ phát ra ngày một lớn, Nguyên Hạ khó khăn hít thở, tay đặt trên vai dùng sức nắm lấy.
“Trác..Thành..”
“Hửm, muốn?”
Trác Thành vòng tay qua eo , chẳng chút do dự mà tiến vào. Anh ngậm lấy đóa đào trước ngực , ra sức m*t, tác dưới thân ngày càng nhanh hơn. Anh là người có ham muốn mạnh mẽ, tuy không phải hằng đêm sênh ca mỗi khi hai người chung đụng đều mấy lần.
Sau này cũng sẽ đối với vị hôn thê của như thế sao?
Chỉ cần nghĩ đến đây Nguyên Hạ đã xót xa, thừa nhận bản thân rất tham lam muốn mình là người phụ nữ duy nhất bên cạnh .
“Không tập trung như thế, có lẽ phải dùng sức hơn”
Dứt lời phía dưới luật càng nhanh càng mạnh, cơ thể mỏng manh bị siết chặt vào cơ thể cường tráng của mình. Một trắng một nâu, một mềm mại một mạnh mẽ đối lập vào tạo cảm giác quyến rũ vô cùng. Nguyên Hạ bị khi dễ, làn da ửng hồng khó khăn bám lấy người , nghĩ nghĩ, hôm nay cũng không phải ngày an toàn.
Nếu thật sự trúng thì phải sao?
Dù gì họ vốn chỉ là mối quan hệ lợi ích.
Nguyên Hạ nhớ đến khoảng thời gian hai năm trước khi còn chưa quen biết , cuộc sống chỉ xoay quanh công việc và công việc. Vậy mà tự lúc nào, trong sự đơn điệu đó lại có thêm một người phiền phức là Trác Thành.
***
Hai năm trước
Kiến Trúc Thiên Long nằm ở một tòa cao ốc lớn trong thành phố, vị thế sầm uất. Vì địa thế thuận lợi, cùng đội ngũ kiến trúc sư có tiếng tăm đã khiến cho nó ngày một nổi tiếng. Không ít quan chức chính trị, cùng người giàu có đều gửi gắm mái ấm đến cho họ.
“Nguyên Hạ, chúc mừng em nha. Đơn hàng lớn xuống tay rồi” Lưu Tĩnh hào hứng thông báo tin vui.
“Đơn hàng lớn gì ?” Nguyên Hạ mỉm , ngẩng đầu lên từ đống thiết kế.
Dạo gần đây công ty nhận không ít đơn hàng thiết kế, bận đến mức không có thời gian ăn cơm.
“Là một biệt thự, thiết kế theo phong cách hiện đại xen lẫn cổ điển. Chủ nhân căn biệt thự cầu phải thiết kế theo kiến trúc của Ba Lan”
Lưu Tĩnh tiến đến lấy chiếc cốc đã sớm cạn nước trên bàn, tiện tay giúp pha một lý cà phê mới, tiếp.
“Vừa hay em cũng từng du học ở Ba Lan, đối với phong cách thiết kế của bên đó cũng hiểu rõ hơn người khác nên giám đốc quyết định sẽ để em đảm nhiệm công việc lần này”
Nguyên Hạ bỏ xuống cây bút trong tay, đem tất cả giấy vẽ đã hoàn thành cẩn thận xếp vào một góc, còn những mẫu hư hao liền bị bỏ vào máy cắt giấy toàn bộ tiêu hủy.
“Vậy còn những thiết kế em đang tiến hành thì sao?”
“Ngoài thiết kế của ông chủ Tần, còn lại em cứ giao lại cho Trần Đình là ”
Lưu Tĩnh ngó xung quanh, tiến lại gần cúi đầu nhỏ.
“Chị nghe dự án thiết kế này sớm đã bị Trần Đình nhắm tới, giám đốc không cho ta , một mực giao lại cho em. Cô ta bây giờ chắc đang hận em chết ”
Ai trong công ty mà chẳng biết Trần Đình luôn ngấm ngầm cạnh tranh với Nguyên Hạ, ta sao có thể cạnh tranh lại thủ khoa của trường đại học Warsaw Ba Lan. Thua mà không phục chính là dùng để ta.
Nguyên Hạ mà không , ngẩng đầu ngắm Lưu Tĩnh một lát.
“Chị, em thấy chị xinh đẹp lắm”
“Đương nhiên” Lưu Tĩnh có phần đắc ý mà lớn.
“Nhưng mà nếu cái sự nhiều chuyện này có thể tém lại một tý thì 10 điểm”
“Cái con bé này, em dám chị nhiều chuyện”
Hai người chị chị em em giỡn, giờ nghỉ trưa ít ỏi cũng đã hết. Công ty tổ chức một cuộc họp, bọn họ lần lượt đi họp.
Bạn thấy sao?