Hợp Đồng Hôn Nhân, [...] – Chương 3

12

Kể từ khi nghỉ việc, tôi không còn đau lưng, chân không mỏi, tinh thần cũng thoải mái, tóc rụng ít hơn hẳn. Nửa tháng sống chểnh mảng khiến tôi hình thành thói quen cứ nằm xuống giường là ngủ ngay.

Dù trước đó tôi có bận tâm thế nào về việc ngủ chung giường với Giang Diệp Lâm, thì cũng không cưỡng lại cơn buồn ngủ.

Thế nên, khi ta còn đang bận việc, tôi đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Anh ta lên giường khi nào, rời đi lúc nào, tôi hoàn toàn không biết.

Sáng dậy, dấu vết trên giường, tốt lắm, chiếc giường rộng hai mét, tôi và Giang Diệp Lâm đều nằm sát mép, ở giữa thừa chỗ cho hai người nữa nằm còn vừa.

Anh ta dùng hành chứng minh rằng không hề can thiệp vào tôi.

Nhưng tôi vẫn hơi khó chịu. Phải ghét tôi đến mức nào mới như ?

Liên tiếp mấy ngày, vẫn thế, Giang Diệp Lâm mỗi ngày đều về, như thể chưa từng thực sự ở nhà. Đêm nào cũng việc trong thư phòng.

Tôi không hiểu. Làm tổng tài chẳng lẽ là để khiến bản thân không có cả thời gian ngủ?

Ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà.

Tôi thấy thà kẻ vô dụng như mình còn hơn.

Cuối tuần, ở nhà chán quá, tôi rủ thân đi mua sắm, tiện kể với nó về cuộc sống trong “nhà giàu”.

Nó nghe xong, vẻ mặt đầy kinh ngạc, đập bàn đứng dậy: “Không thể nào? Mày xinh đẹp như thế, ngực có ngực, mông có mông, mà ta cả đêm không thèm đụng vào mày á?”

Khách trong quán trà sữa đồng loạt quay sang .

Tôi vội kéo nó ngồi xuống, tay che trán thở dài:

“Trời ơi, nhỏ tiếng thôi không?”

“Xin lỗi, xin lỗi, không kiềm chế , phản ứng hơi quá.”

Cuối cùng, nó đưa ra kết luận: “Một là không ổn, hai là gay.”

Tôi sực tỉnh ngộ. Nếu là trường hợp thứ hai, thì mọi chuyện đều hợp lý rồi.

Không gần nữ sắc, đến cả trợ lý cũng là nam. Bỏ tiền tìm tôi để cưới chớp nhoáng, chỉ vì đối phó với bố mẹ.

Khăng khăng ngủ chung lại cách tôi cả một mét, chắc cũng chỉ để mẹ ta không phát hiện ra điều gì bất thường.

Người như Giang Diệp Lâm thật khó để người ta không có chút tưởng tượng. Phải thật, ta hoàn toàn thỏa mãn mọi ảo tưởng của con về một người đàn ông lý tưởng.

Nhưng giờ nghĩ lại, ta cũng thừa sức thỏa mãn luôn cả mộng tưởng của con trai về một “crush” đồng tính.

Tôi tặc lưỡi, lắc đầu, hút một hơi trà sữa. Thời buổi này, tìm người thật không dễ. Vất vả lắm mới gặp một người đàn ông hoàn hảo, thì hóa ra ta đã “tiêu thụ nội bộ” mất rồi.

13

Đang đi mua sắm, thân của tôi bị sếp gọi về việc. Tôi đành lủi thủi một mình, tiện thể ghé siêu thị mua chút nguyên liệu, rồi về căn phòng của mình.

Tôi thích nấu ăn, ban đầu chỉ định ghi lại chút khoảnh khắc đời thường, ai ngờ gặp may, mấy video nhỏ nhỏ bỗng nổi, tài khoản tăng lên 800.000 người theo dõi trong một năm. Dù không phải hàng top, cũng xem như một food blogger “nửa mùa”.

Ngoài thân, không ai biết tôi có thân phận này.

Trước đây vì bận đi , tôi cập nhật không thường xuyên, mỗi tháng chỉ đăng khoảng 3–4 video.

Nhưng từ khi bị Giang Diệp Lâm “mua chuộc”… À không, từ khi kết hôn với ta, tôi hoàn toàn bước vào trạng thái nghỉ ngơi và “bỏ mặc đời”.

Thêm nữa, tất cả dụng cụ quay video đều để ở căn phòng , nên tôi cũng chẳng buồn gì.

Ngẫm lại, tôi đã ngừng đăng bài 20 ngày rồi, chẳng trách fan lại rủ nhau đòi báo cảnh sát nếu tôi không quay lại.

Rảnh rỗi không biết gì, tôi quyết định tiếp tục vai trò food blogger, cố gắng tích lũy thêm chút “lương hưu”.

Lâu không vào, tôi thậm chí còn sai lượng nguyên liệu, kết quả nấu quá nhiều.

Lãng phí đồ ăn là tội lỗi. Cân nhắc một hồi, tôi gói thức ăn thừa lại, mang về biệt thự của Giang Diệp Lâm để tối đồ ăn khuya.

Sau một giờ chỉnh sửa, tôi đăng video. Mấy fan kỳ cựu lập tức vào phần bình luận giỡn: “Ồ, người mất tích đã quay lại!”

“Hôm nay cuối cùng cũng nhớ ra mật khẩu à?”

Tôi chọn vài bình luận thú vị trả lời, rồi đứng dậy đi tắm.

Đến 10 giờ tối, khi tôi đang hâm nóng đồ ăn khuya trong bếp, Giang Diệp Lâm trở về.

Tôi tiện tay rót cho ta một cốc nước, đưa qua: “Tôi đang hâm đồ ăn khuya, muốn ăn không?”

Đồ thừa khá nhiều, tôi không ăn hết .

“Ừ.”

Anh ta không từ chối, kéo ghế ngồi xuống: “Ăn một chút.”

Kết quả là, “ăn một chút” theo ta nghĩa là ăn sạch cả phần của tôi.

“Anh đói lắm à?”

Tôi ta như một con ma đói. Đường đường là tổng tài mà cũng không có cơm ăn sao?

“Tiệc xã giao tối nay, chẳng ăn gì.”

Giang Diệp Lâm ăn no uống đủ, thong thả lau miệng, còn không tiếc lời khen: “Ngon lắm.”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tôi ghé sát lại, lấy lòng: “Giang tổng, một vụ giao dịch nhé?”

“Nói thử xem.”

“Tôi thấy thích ăn đồ tôi nấu. Thế này, tôi nấu cho , trả tiền cho tôi. Thế nào? Quá đáng giá đúng không?”

Các món ăn giao hàng gần đây tôi đã ngán đến phát chán. Cô giúp việc theo giờ cũng không nấu ăn. Tôi vốn định sau này tự , dù sao cũng cần nguyên liệu để cập nhật tài khoản.

Nấu cho một người hay hai người cũng chẳng khác gì, chi bằng nhân cơ hội này kiếm thêm tiền dưỡng già.

Tôi chắc chắn là có thiên phú kiếm tiền.

“Hứa Kiều Nhất, lọt thỏm trong hố tiền rồi đúng không?”

“Nói không đúng. Có ai mà không thích tiền chứ?”

Anh ta thân giàu đến mức này, chẳng phải cũng vì kiếm tiền mà vất vả sớm hôm sao?

“Muốn bao nhiêu?”

Tôi giơ năm ngón tay: “500 một lần.”

Tôi vừa xong, còn chưa kịp hạ tay xuống, ta đã nhanh chóng đập tay tôi một cái: “Thỏa thuận xong.”

Chết tiệt, ra giá thấp quá.

14

Giang Diệp Lâm mở cho tôi tính năng “thanh toán thân mật,” chi phí mua nguyên liệu nấu ăn do ta trả. Anh ta đúng là hiểu tôi.

Tôi hỏi sao ta không như mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, ném thẳng cho tôi một chiếc thẻ.

Anh ta khẩy: “Tôi sợ mất cả người lẫn tiền.”

Ý ta chẳng phải là sợ tôi ôm tiền bỏ chạy sao?

Tôi tức giận: “Trong mắt , tôi là loại người không có đạo đức à?!”

Anh ta bình tĩnh hỏi lại: “Ồ? Không phải sao?”

Được rồi, tôi cũng không dám khẳng định mình không . Dù gì trong lòng tôi vẫn mơ về viễn cảnh có ai đó ném tiền để tôi nhường chỗ.

Ai bảo ta hiểu tôi quá gì.

Nói là , trưa hôm sau, tôi xách hộp cơm chuẩn bị kỹ lưỡng, phấn khích lao đến công ty của Giang Diệp Lâm.

Anh ta đang họp, tôi chờ trong văn phòng, chán quá bèn mở game Đấu địa chủ chơi 2V2.

Không ngờ, chơi một trận thua một trận, 70.000 xu tôi cày suốt một tuần hết sạch chỉ trong vài phút.

Chắc chắn văn phòng này có thứ gì không sạch sẽ.

Khi Giang Diệp Lâm về, tôi đang úp mặt xuống sofa kêu gào, còn điện thoại bên cạnh thì phát quảng cáo 30 giây.

“Hết rồi, hết sạch rồi!”

Anh ta nhíu mày, vẻ khó hiểu: “Hết cái gì?”

“70.000! Cả 70.000!”

Anh ta thản nhiên đáp: “Chỉ có từng đó tiền thôi mà, đáng để em ầm lên sao? Tôi bù cho em là .”

Tôi còn đang ngập trong nỗi tiếc nuối, chưa kịp phản ứng lại câu cực kỳ hận thù của ta: “Không giống nhau, 70.000 xu này là tôi cày một tuần mới , giờ thua sạch rồi!”

“Xu gì?” Anh ta càng khó hiểu hơn.

“Xu trong game Đấu địa chủ chứ còn gì nữa!”

“…” Giang Diệp Lâm im lặng.

Anh ta nghĩ tôi thua 70.000 tệ, thực tế tôi chỉ thua 70.000 xu trong game.

Cay đắng hơn, ngay cả khi tưởng tôi thua 70.000 tệ, ta vẫn nhẹ nhàng buông một câu: “Chỉ có từng đó tiền thôi.”

Đúng là bi kịch của con người không bao giờ đồng cảm với nhau.

“70.000 xu thì đáng bao nhiêu tiền, tôi mua cho em.”

Tôi phẫn nộ từ chối: “Quá tầm thường! Dùng tiền mua thì có ý nghĩa gì? Tự tay cày mới có cảm giác thành tựu!”

Tôi có thể xem quảng cáo bao nhiêu lần cũng , bỏ tiền nạp game là giới hạn cuối cùng tôi không thể bỏ.

Giang Diệp Lâm day trán, tôi với ánh mắt bất lực, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Đưa điện thoại đây, tôi giúp em thắng lại.”

Thế là, khung cảnh vốn nên là ta ăn cơm, tôi chơi game, bỗng biến thành tôi đút cơm cho ta, còn ta ngồi chơi game giúp tôi.

“Há miệng.”

“Đánh lớn nào.”

“Ăn thêm một miếng.”

“Đánh bom chết bọn chúng!”

Chỉ sau vài ván, tôi ngỡ ngàng Giang Diệp Lâm từ 4.000 xu xem quảng cáo mà thắng lên 10.000, rồi 20.000, và cuối cùng là 50.000.

Quá phấn khích, tôi không kiềm chế mà nhào đến ôm chầm lấy ta: “Anh đúng là thần tài của tôi! Vị thần tàiduy nhất!”

Giang Diệp Lâm sững lại, vẻ mặt thoáng chút ngượng ngùng.

Không khí bỗng trở nên kỳ lạ.

Tôi vội buông tay, nhận ra mình đã đi quá giới hạn.

Hành này quá thân mật, không hợp với mối quan hệ của chúng tôi.

Quan trọng hơn, phản ứng của ta cho thấy ta không thoải mái khi có tiếp cơ thể với con , thậm chí có chút phản cảm.

Tôi gãi mũi, áy náy : “Xin lỗi, tôi hơi kích quá.”

Thật ra tôi đã kiềm chế lắm rồi. Nếu người trước mặt là nhỏ thân của tôi, chắc chắn tôi đã ôm lấy mặt nó mà hôn hai cái cho bỏ ghiền.

Giang Diệp Lâm khẽ ho hai tiếng, che giấu sự bối rối: “Muốn tôi chơi tiếp giúp không?”

“Không cần, không cần, là đủ để tôi chơi rồi.”

Tôi vội vàng giật lấy điện thoại, cuống quýt thu dọn hộp cơm trên bàn: “Anh ăn xong rồi thì tôi về trước đây.”

Tôi không dám ở lại lâu, lo lắng rời khỏi công ty.

Liệu Giang Diệp Lâm có vì hành của tôi mà giận cá chém thớt, bắt tôi cuốn gói ra khỏi nhà không?

Đừng mà!

Tôi còn chưa tích đủ tiền dưỡng già nữa!

15

Thứ Sáu, tôi gọi điện, bảo tôi về nhà ngay.

Năm tôi 9 tuổi, bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Từ đó, tôi sống cùng gia đình .

Trong đám tang, họ hàng cứ bàn tán xem tôi sẽ sống với ai, kiểu gì cũng thành “cục nợ.”

Nghe , tôi nổi giận ngay tại chỗ, kéo tôi vào lòng, lớn tiếng tuyên bố: “Kiều Nhất từ nay là con tôi, không cần ai nuôi hết. Đừng để tôi nghe mấy lời kiểu đó nữa.”

Họ hàng lập tức im bặt, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chú tôi là người rất hiền lành, và đó là lần duy nhất tôi thấy tức giận như .

Sau khi mất bố mẹ, tôi mất một thời gian dài để chấp nhận sự thật này. Tôi hay cáu gắt với những người xung quanh, nghỉ học một năm rồi chuyển trường.

, không hề trách móc, ngược lại còn đối xử với tôi rất tốt, thậm chí tốt hơn cả với họ.

Những năm qua, họ cưng chiều tôi, biến tôi trở lại thành một công chúa nhỏ vô ưu vô lo.

Sau khi đi , tôi nhà ở riêng, mỗi tuần đều về thăm họ một lần.

Nhưng lần này có gì đó không ổn.

Họ luôn nghĩ tôi bận rộn, sợ phiền nên thường nhắn tin hỏi han, rất hiếm khi gọi điện, chứ đừng chủ cầu tôi về nhà. Giọng trong điện thoại còn có chút bực bội.

Quả nhiên, vừa bước vào cửa, tôi thấy ngay vẻ mặt không vui của họ.

Tôi chạy tới ôm lấy , nũng: “Cô ơi, sao thế? Ai chọc tức à? Nói con nghe, con đi đánh người đó!”

Ai ngờ lần này chiêu đó không hiệu quả.

“Cô bảo ngồi xuống.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Cô cau mày, giọng pha chút giận dữ: “Con nghỉ việc rồi đúng không?”

Tôi giật mình: “Cô biết rồi sao?”

Tôi không dám kể vì sợ họ lo lắng.

“Hôm qua Tiểu Trần đến đây.”

Tiểu Trần, chính là Trần Trạch Viễn.

Nghe đến đây, tôi điên tiết. Lại là cái tên xui xẻo này!

Khi còn nhau, ta từng đưa tôi về một lần, cờ gặp dì.

“Anh ta con bám lấy đại gia nên chia tay ta, lại còn tìm không ra con ở chỗ , thế là chạy đến đây tìm. Nhưng chúng ta không tin ta, chỉ tin con thôi. Nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tôi kể sơ qua mọi chuyện.

Nghe xong, tức đến mức đi qua đi lại trong phòng khách: “Đúng, nghỉ thế là đúng! Chia tay là phải! Công việc kiểu đó không cũng !”

“Nhưng tại sao nghỉ mà không với chúng ta?”

Cô tỏ vẻ không hài lòng: “Con nghỉ việc mà vẫn gửi tiền về cho chúng ta là sao? Cô phải chuyển lại hết cho con mới .”

Cô vừa vừa định lấy điện thoại ra chuyển khoản.

Tôi vội ngăn lại: “Ôi dào, con đi bao lâu rồi, chẳng lẽ không có tiền tiết kiệm? Cô đừng lo, con có tiền mà. Ví tiền dưỡng già của hai người con giữ cả rồi!”

“Chúng ta có lương hưu, không cần con lo. Kiều Nhất à, chỉ mong con sống tốt. Chúng ta không ép con kết hôn, nếu tìm người nào đó thật lòng quan tâm, chăm sóc con, chúng ta cũng yên tâm hơn.”

Nhìn vẻ lo lắng của , tôi suy nghĩ một lúc, rồi quyết định thật một phần sự việc.

“Thật ra, con đã có trai rồi. Đẹp trai hơn Trần Trạch Viễn, cao hơn, giàu hơn, và đối xử với con rất tốt.”

“Với lại, con bây giờ có nguồn thu nhập ổn định. Con quay video và có mấy trăm ngàn người theo dõi, có thể nhận quảng cáo để kiếm tiền. Hai người cứ yên tâm.”

Nghe xong, họ lập tức hứng thú hẳn, thế nào cũng đòi tôi dẫn trai về ra mắt.

Không chịu nổi áp lực, tôi đành đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...