06
Ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt từ khóe mắt Giang Minh, trượt xuống…
Rồi dừng lại ở yết hầu đang khẽ chuyển lên xuống của .
Giang Minh khẽ rên một tiếng, không né tránh.
Vậy nên tay tôi tiếp tục trượt xuống.
Nhưng lại bị nút thắt cà vạt của cản lại.
Tôi dùng ngón tay móc nhẹ vào cà vạt, kéo xuống một chút, hơi thở của hai người lập tức hòa vào nhau:
“Có người nhớ hợp đồng kỹ thế, bản thân thì gì?”
“Cả ngày không về nhà thì thôi, giờ còn không cho tôi ra ngoài chơi?”
Ánh mắt Giang Minh lảng tránh:
“Anh bận công việc.”
Tsk.
Tôi thở dài:
“Người trong giới ngoại ai cũng câu đó.”
“Lúc đầu là bận công việc, không có thời gian về nhà. Sau đó bận đến mức dắt luôn tiểu tam về sống chung, rồi tiếp theo là bắt tôi chăm tiểu tam đẻ con.”
“Trời ơi, Giang Minh, mắt to mày rậm thế mà cũng chơi trò tra nam đi ngoại sao?”
Tôi “tsk tsk tsk”, ra sức cà khịa không thương tiếc.
Giang Minh tức đến đỏ cả mắt:
“Em còn ra thể thống gì nữa?!”
Tôi vẫn không dừng lại, “tsk tsk tsk” như cái máy không có cảm :
“Vậy chứ mỗi ngày không về nhà gì? Hối hận vì đã kết hôn giả với tôi à? Nếu thì… ly hôn đi…”
Cuối cùng, Giang Minh chịu hết nổi, đưa tay bịt miệng tôi lại.
Anh cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ tôi, ngắt lời:
“Đã ký hợp đồng rồi thì mọi chuyện phải cả hai bên đồng ý.”
“Tôi không đồng ý.”
Sự ẩm ướt lan dần ra nơi bờ vai trần của tôi.
Những cảm mà tôi cố tỏ ra dữ dội lập tức tan biến như khói.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu :
“Vậy muốn thế nào?”
Giang Minh rất khó khăn:
“Đừng chuyện ly hôn nữa.”
Tôi gặng hỏi:
Tại sao?”
Giang Minh không trả lời.
Một lúc lâu sau, chậm rãi nhúc nhích bàn tay.
Môi tôi cảm nhận một làn hơi mát lạnh, rồi là một nụ hôn nóng bỏng.
Không ngờ Giang Minh lại dùng nụ hôn để chặn lời tôi.
Cũng lạ thật.
Nhưng mà… tôi thích.
07
Phải thật…
Giang Minh hôn dở cực kỳ.
Ban đầu thì chỉ là quấn quít lung tung, không theo quy tắc nào.
Vừa mới thân mật hơn một chút, thì lập tức biến thành… đánh nhau bằng răng môi.
Môi tôi bị cắn đến bật máu, mùi tanh lan ra.
Giang Minh khẽ ngẩng đầu, chăm vết thương nơi khóe môi tôi.
Một lúc sau, lại giống như một cún sai chuyện, nhẹ nhàng cúi xuống liếm vết máu đó.
Tôi bật thành tiếng.
Nghe tiếng tôi , Giang Minh lập tức ngồi thẳng dậy, vờ như không có gì, một tay chống cằm ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, nhúc nhích điều chỉnh tư thế, trông có vẻ hơi khó chịu.
Lại một lúc nữa, lặng lẽ rút áo khoác ngoài, đắp lên chân.
Chỉ tiếc là… cái phần nhô lên kia thật sự quá nổi bật, tôi đã phát hiện ra từ sớm rồi.
Nhưng bộ dạng đỏ đến tận cổ, tôi cố nhịn không chọc quê.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Minh mở lời:
“Em đúng.”
“Dù là kết hôn theo hợp đồng, cũng không thể cứ mỗi ngày đều không về nhà.”
“Từ ngày mai, sẽ về đúng giờ mỗi ngày. Và mong em cũng tuân thủ theo hợp đồng.”
Nói nghe… lễ phép quá trời luôn.
Không rồi.
Tôi không nhịn nổi nữa.
Tôi nhẹ nhàng giơ chân lên, đặt lên đùi Giang Minh, lòng bàn chân khẽ chạm vào nơi đang nóng hừng hực kia:
“Không vấn đề gì.”
“Hả?”
“Anh bị sốt à? Người nóng thế này?”
Tôi đắc ý nghĩ thầm:
“Xem còn nhịn nữa không.”
Rồi đúng ngay giây sau…
Giang Minh mặc lại quần áo:
“Tôi gọi xe về.”
Tôi: “???”
08
Cầu cứu.
Làm sao khi chồng quá sức… thuần khiết?
09
Tôi và Giang Minh về nhà cách nhau chỉ vài phút.
Tôi vừa mở cửa bước vào, đã thấy chui thẳng vào phòng tắm.
Cùng với tiếng “cạch” rất dứt khoát, còn khóa trái cửa lại.
Tôi: “…”
Tức thật sự.
Mà không chỉ tôi tức — đám bình luận cũng đang sôi máu:
【Không thể tin nổi, đúng là ninja nhẫn nhục.】
【Nếu không tận mắt thấy Giang mỏ sắt “lên”, tôi còn tưởng ta bất lực.】
【Vậy khác gì bất lực đâu?】
【Thật ra tôi thấy Từ Trừng Khê cũng ngon nghẻ mà, hay là để tiểu trà xanh lên nam chính luôn đi.】
【Cái đứa bên trên đừng có , chuyện vô duyên thì biến giùm.】
Cả đống bình luận ồn ào tôi lại nhớ đến chàng người mẫu ở bar.
Hai người giống nhau về gương mặt thì thôi đi, nếu cả dáng người lẫn mùi hương cũng na ná nhau thì… hơi kỳ rồi đấy.
Tôi nhắn cho Nhạc Nhạc:
“Cái người mẫu tối nay, tên là Từ Trừng Khê ấy, có lai lịch gì không?”
Nhạc Nhạc:
“Không biết nha, sao thế? Cậu để ý rồi à?”
Tôi:
“Chỉ là tò mò.”
Nhạc Nhạc:
“Ơ khoan… người này hơi giống Giang Minh nha…”
“Không lẽ cậu định tìm người thay thế?”
Không mà…
Sao ai cũng nghĩ tôi kiểu người đi tìm thế thân chứ?
Tôi trông có vẻ thiếu đạo đức luôn hả?!
Nhạc Nhạc bắt đầu khuyên răn tôi đừng học theo mấy “trà xanh ngoài kia.
Tôi cũng chân thành đáp lại ấy… bằng một icon ngón giữa.
Rồi khó chịu cực kỳ, tôi tắt luôn điện thoại.
Tôi gõ nhẹ cửa phòng tắm:
“Chồng à, chúc ngủ ngon.”
Giang Minh không trả lời.
Tôi lặng lẽ tựa lưng vào cửa, im lặng chờ.
Cho đến khi nghe một tiếng “Kỳ Kỳ” đầy êm dịu vang lên từ bên trong, tôi mới mãn nguyện quay về phòng ngủ.
10
Giang Minh là kiểu người .
Đã hứa sẽ về nhà đúng giờ mỗi ngày, thì từ đó thật sự chưa lần nào trễ.
Còn tôi, từ khi xác nhận cảm của , thì bắt đầu tranh thủ “ăn lời” không ít.
Lúc đầu Giang Minh còn phản đối:
“Không đứng đắn chút nào.”
Về sau cũng mặc định luôn danh xưng “Tiểu đường Giang đáng ” cho tôi gọi.
Nhưng… chỉ dừng lại ở đó.
Anh chấp nhận để tôi chiếm lời , hễ tôi muốn “tiến xa” hơn một chút, là lập tức trở lại ông cụ non truyền thống.
So với lúc mới thì đúng là có tiến triển thật, mà cảm giác… chẳng có gì thay đổi cả.
Tôi bực đến phát điên.
Nhìn khung chat với “Tiểu đường Giang đáng ”, đầu óc tôi bắt đầu nghĩ bậy:
Hay là nâng độ khó cho thử chút nhỉ.
Da, roi, nến, ren nho nhỏ, dây thừng, còng tay, đồng phục cosplay…
Cùng lắm thì… bỏ thuốc luôn cho rồi.
Bọn tôi, mấy con “bướm lả lơi”, là thế này.
Hai gạch ngang một gạch đứng là .
Một lực, hai điểm – vẫn là .
Tôi lập tức mở app mua sắm, lướt “cụp cụp” một trận.
Đang chuẩn bị thanh toán thì Tiểu Trần gõ cửa:
“Tổng giám đốc Lâm có đồng nghiệp mới ở phòng thư ký đến báo danh.”
Tay tôi run một cái, chưa kịp xem kỹ màn hình đã lỡ ấn thanh toán thành công.
“Chào Tổng giám đốc Lâm tôi là Từ Trừng Khê.”
Giọng quen thuộc vang lên, tôi lập tức ngẩng đầu.
Từ Trừng Khê mặc bộ vest phẳng phiu, đứng sau lưng Tiểu Trần, tươi rói.
…
Nói thật là, ban ngày rõ một chút —
Giống thật đấy.
Nỗi nghi ngờ trong lòng tôi càng tăng lên.
Đợi ta rời đi, tôi gọi Tiểu Trần vào bảo lấy hồ sơ lý lịch của Từ Trừng Khê cho tôi xem.
Tiểu Trần không hiểu tôi đang nghĩ gì, bèn hỏi:
“Tổng giám đốc, người này không phù hợp sao?”
Tôi lắc đầu:
“Không phải.”
Phải là… Từ Trừng Khê quá hợp.
Tốt nghiệp trường danh giá, kinh nghiệm việc cũng đẹp như mơ.
Có muốn bắt bẻ thì chắc là chuyện… ta từng người mẫu nam trong bar.
Lại đúng lúc bị tôi chọn trúng.
Sao kiểu gì cũng thấy quá mức trùng hợp.
11
Vì quá tò mò về Từ Trừng Khê, tôi cứ thỉnh thoảng lại lượn qua phòng thư ký.
Chả có việc gì to tát, chỉ là… muốn xem thử ta đang gì.
Cứ thế, sau năm ngày liên tục tôi đến phòng thư ký như “con kỳ đà”, Tiểu Trần cuối cùng cũng theo tôi về phòng việc, vẻ mặt muốn lại thôi.
“Tổng giám đốc Lâm.”
“Ừm.”
Tiểu Trần hít sâu một hơi:
“Tiểu Từ là một người rất xuất sắc.”
“Ờ.”
“Cho nên bọn em rất hy vọng ấy có thể ở lại việc lâu dài.”
“Ừ.”
“Cũng mong chị… đừng ra tay với ‘người mới’.”
Tôi không có, tôi không phải, đừng vu khống tôi!!
Tôi cư xử rất đúng mực mà! Tôi còn đang có chồng đấy!!
Tôi bình tĩnh :
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Tiểu Trần nhỏ giọng đáp:
“Hy vọng .”
Rất rõ ràng là — cậu ấy không tin tôi.
Và đám bình luận cũng .
【Aaaa đừng mà, chị ơi đừng bỏ Giang mỏ sắt của chúng em aaaa】
【Dù bọn em hay chê ta cứng miệng, Giang Minh thật sự rất chị đó】
【Cố lên tiểu trà xanh Cho chị Lâm chúng ta thấy thế nào là “nghệ thuật trà đạo”!】
【Báo cáo mấy đứa ở trên rồi nhé.】
…
Không nhé.
Tôi là Lâm Tử Kỳ, bậc thầy “giám trà”!
Các người nghĩ tôi dễ bị dụ bởi một cốc trà xanh hả?
Nực !
Bạn thấy sao?