Đầu ngón tay tôi khựng lại, “Không phải ấy, sao thế?”
Lục Yến không có biểu cảm gì, “Ngoại là vi phạm hợp đồng, biết không?”
Tôi gật đầu, “Biết mà.”
Anh im lặng không thêm.
Một lúc lâu sau.
Bỗng dưng hỏi, “Cô gả cho tôi, là vì tôi giống người mà từng thích à?”
Tôi cảm thấy tê liệt, giống thì không đúng, không giống cũng không đúng.
Tôi nghĩ đến một khả năng lớn, liền hỏi, “Lục Yến.”
“Sao?”
“Anh có phải đang ghen không?”
Lục Yến như nghe điều gì thú vị lắm.
“Chỉ hỏi vu vơ thôi.”
Anh không tôi, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ.
Giọng điệu thoải mái, như thể không liên quan.
Mọi thứ tựa hồ không cần ra cũng hiểu.
Tôi cảm thấy như tự rước lấy nhục.
Buổi tối.
Cùng giường chung gối, không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ tôi rất yên tâm về Lục Yến.
Trong cơn buồn ngủ mơ màng, má tôi bỗng bị ai đó chạm vào, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tôi nhíu mày, mở mắt.
Lục Yến chống tay tôi.
Anh hỏi, “Tôi không hiểu, sao chuyện với cậu ta lại vui như thế?”
“…”
27
Tôi có chút không hiểu.
“Anh sao ?”
Sắc mặt Lục Yến có chút phiền muộn.
Chỉ vài giây sau, tắt đèn.
“Không sao, ngủ đi.”
Đêm dài mộng mị.
Đêm đó, tôi lại mơ về Lục Yến.
Mơ về lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt.
Kỳ thi cuối kỳ, lớp tôi là phòng thi của .
Anh ngồi đúng chỗ của tôi.
Tôi cố đặt quyển sách có ghi tên mình lên bàn.
Khi thi xong, tôi vội vã chạy về lớp.
Như dự đoán, quyển sách đã cất vào ngăn bàn giúp tôi.
Có lẽ đã biết tên tôi rồi nhỉ?
Lớp học ồn ào.
Lục Yến như vừa tỉnh ngủ, đôi mắt có chút lười biếng, chậm rãi đứng dậy.
Không biết có tôi không.
Anh hỏi:
“Cô đặt gì mà thơm thế này?”
Tôi chợt nhớ ra.
“Thơm thảo mộc.”
Tôi khựng lại trong giây lát.
Gần đây tôi ngủ không ngon, dùng thảo mộc này để dễ ngủ hơn.
Lập tức thêm:
“Giúp ngủ ngon, không ảnh hưởng đến thi chứ?”
Lục Yến nhẹ, xoa xoa cổ cứng đờ:
“Không sao.”
Nói xong, đứng ở cửa đã gọi đi.
Anh bước qua tôi, im lặng và không chút dấu vết.
Tôi cứ lặp đi lặp lại những lời trong đầu.
Ánh mắt tôi dõi theo bóng dáng đang với bè ngoài hành lang.
Hình như cảm nhận ánh mắt tôi, quay đầu lại .
Tôi hoảng hốt cúi đầu.
Tiếng chuyện mơ hồ bên tai:
“Tề Tư Na thi xong chưa? Sao Lục ca không đợi ấy? Cẩn thận lại cãi nhau đấy.”
Giọng nhạt nhẽo:
“Chia tay rồi.”
“Thật sao? Ai chủ ?”
“…”
Giọng xa dần.
Tôi vốn dĩ không phải người chủ , nhiệt .
Mẹ tôi từng :
“Nếu một chàng trai thích con, ta sẽ tự chủ .”
Đời người dài rộng.
Khi ấy, học hành quan trọng hơn tất cả.
Nhiều chuyện không đáng bận tâm.
Tôi đứng yên tại chỗ, ngửi thấy mùi ẩm ướt của sàn gạch sau cơn mưa hòa cùng hương nhài thoang thoảng.
Chỉ cảm thấy mơ hồ, ngực nặng trĩu.
Khi tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng.
Tiếng thở đều đều bên tai.
Người trong giấc mơ chỉ với tôi vài câu.
Giờ lại đang nằm bên cạnh tôi.
Tôi khẽ quay đầu, dưới ánh sáng mờ nhạt, ngắm gương mặt góc cạnh của .
Người mơ thấy là ai?
28
Tôi và Lục Yến có lịch việc khác nhau.
Hôm sau, chúng tôi không cùng đến công ty.
Vừa đến chỗ ngồi, tôi cảm giác có ai đó đang lén mình.
Hỏi một đồng nghiệp thân thiết, tôi mới biết sáng nay công ty lan truyền tin tôi xen vào cuộc hôn nhân của sếp.
Không cần nghĩ cũng biết ai là người tung tin.
Chưa kịp đi tìm hắn, Triệu Văn đã tìm đến tôi trước, ném mạnh một tập tài liệu lên bàn.
“Tự xem đi, nếu cấp trên không phát hiện kịp thời, công ty sẽ vì mà mất bao nhiêu tiền?”
“Dữ liệu này không phải do tôi .”
“Nếu không phải thì là ai ? Nghĩ kỹ đi, lát nữa định giải thích với quản lý thế nào?”
Tôi sững sờ trong vài giây, rồi cũng tự nghi ngờ chính mình.
Sau khi xem kỹ tài liệu, tôi ngẩng lên.
“Đây là dự án do chính phụ trách, giờ xảy ra vấn đề lại đổ lên đầu tôi, Triệu quản lý, không thích hợp lắm đâu.”
Triệu Văn lạnh, đánh giá tôi từ đầu đến chân:
“Cô mới vào công ty bao lâu? Không ra thích sếp à? Làm nhân cho người ta, giờ lại tự mãn đúng không?”
Giọng ta không nhỏ, thu hút ánh mắt của không ít đồng nghiệp.
Tôi không muốn để mọi người biết chuyện mình đã kết hôn. Vì nếu sau này ly hôn, cũng khó mà giải thích.
Tôi chỉ có thể phủ nhận:
“Ai tôi thích ấy? Tôi và Tổng Giám đốc Lục không có quan hệ gì cả.”
Tôi tiếp:
“Còn trách nhiệm trong dự án này, dù có loạn lên đến Tổng Giám đốc Lục, tôi cũng không gánh thay cho !”
Lời tôi vừa dứt.
Một giọng quen thuộc vang lên:
“Đang chuyện gì ?”
Tôi quay lại.
Lục Yến đang đứng ở cửa văn phòng.
Tôi ngay lập tức căng thẳng.
Anh đến từ khi nào? Đã nghe bao nhiêu?
Triệu Văn phản ứng nhanh hơn, vội gượng:
“Tổng Giám đốc Lục, tôi với đồng nghiệp đang thôi mà.”
Lục Yến bước tới, lật qua tập tài liệu có vấn đề một cách hờ hững.
“Tôi với Giang tiểu thư đúng là không có quan hệ gì.” Anh không tôi.
“Đợi lát nữa họp bỏ phiếu.”
— Sa thải qua bỏ phiếu.
29
Triệu Văn là người hay chơi mánh khóe sau lưng.
Ép thực tập sinh, cướp công lao của đồng nghiệp, từ lâu đã nổi tiếng xấu trong công ty.
Kết quả là chiều hôm đó, khi hắn thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, chẳng ai buồn lời an ủi.
Hôm đó, tâm trạng tôi không thể nào thoải mái hơn.
Nhìn lại lịch, tôi nhớ ra hôm nay là ngày về thăm nhà cũ.
Do dự vài giây, cuối cùng tôi gửi tin nhắn:
[Hôm nay về thăm mẹ à?]
Tin nhắn trả lời rất nhanh:
[Ừ.]
[Vậy tan đợi tôi cùng về nhé.]
[Chúng ta là gì của nhau mà tôi phải đợi ?]
[…]
Người này đúng là thù dai.
Nhìn dòng tin nhắn, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Đang định trả lời thì một giọng nhẹ nhàng vang lên:
“Xin hỏi Lục Yến có ở công ty không?”
Tôi ngẩng lên .
Là ấy.
Bạn cũ thời trung học của Lục Yến.
30
Lễ tân giải thích rằng nếu không có hẹn trước, ấy không thể lên tầng trên.
Tôi vốn định không quan tâm và rời đi.
Nhưng Tề Tư Na gọi tôi lại.
Cô ấy bước tới, khẽ mỉm :
“Tôi nhận ra . Hôm đó đã lên xe của Lục Yến.”
Gương mặt ấy dịu dàng, hỏi tiếp:
“Cô và ấy quan hệ tốt lắm phải không?”
Người ta thường , khi thích một ai đó, cảm sẽ không thể giấu .
Khi học đại học, tôi từng gặp Lục Yến vài lần tại một dự án nghiên cứu liên quan đến chuyên ngành của tôi.
Bạn bè từng đoán và hỏi tôi có thích ấy không.
Là một người kín đáo, tôi luôn phủ nhận.
Giờ đây, tôi im lặng, hỏi lại:
“Cô tìm ấy có việc gấp à?”
Tề Tư Na lắc đầu nhẹ, hơi ngại ngùng:
“Không gấp lắm.”
“Chắc ấy vẫn còn giận tôi, nên tôi đành tới công ty tìm.”
“Cô biết đấy, ấy là người theo đuổi tôi trước. Chúng tôi từng nhau hai lần, và tôi là cũ duy nhất của ấy.”
Tôi tất nhiên biết điều đó. Hai người họ chia tay khi sắp tốt nghiệp cấp ba, sau đó quay lại khi học đại học, chuyện xa không kéo dài lâu.
Nhưng, ai hỏi đâu?
Tôi nhận ra ấy cố ý điều này, không chỉ để tôi nghe, mà còn để mọi người trong công ty biết.
Tôi giữ vẻ bình tĩnh:
“Ừ, tôi có việc phải rồi.”
Tề Tư Na lại gọi tôi lại, nhẹ nhàng:
“Phiền nhắn với Lục Yến rằng tôi đang đợi ở đây nhé.”
“…”
31
Tâm trạng thoải mái của tôi bỗng chốc biến mất.
Thậm chí, tin nhắn cuối cùng của Lục Yến, tôi cũng thấy như đang chế giễu mình.
Khi tan , tôi cố nán lại.
Không ngờ lại đụng trúng Lục Yến trong thang máy.
Công ty lúc nào cũng đầy ánh mắt soi mói.
Tôi vô thức giữ khoảng cách với .
Ra khỏi thang máy, tôi vẫn cố gắng duy trì khoảng cách.
Lục Yến cuối cùng không chịu nữa:
“Giang Hà.”
“Hả?”
“Tôi là thứ gì không ra gì à mà phải tránh xa như thế?”
32
Tại sao lại tự hạ thấp mình như ?
Tôi mấp máy môi, nhỏ:
“Bạn cũ của đang đợi kìa.”
Nhưng Lục Yến như không nghe thấy, thậm chí còn có vẻ bực bội:
“Cô đang giở trò gì đây?”
“Tôi…”
Tôi chưa kịp hết câu thì Tề Tư Na ở phía xa đã gọi tên .
Tôi bỗng thấy mình trở nên thừa thãi.
Không ngờ, cổ tay tôi bị nắm lấy.
Lục Yến nắm tay tôi đi ngang qua Tề Tư Na, gương mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Tôi giống như một món phụ kiện bị kéo đi.
Tôi hoảng hốt xung quanh, nhỏ:
“Lục Yến, điên rồi sao? Người ta sẽ thấy mất.”
Anh không dừng bước, chỉ :
“Tôi thực sự điên rồi.”
Đến bãi đỗ xe, Tề Tư Na vẫn bám theo, đôi mắt đỏ hoe, vào tay chúng tôi đang nắm chặt, giọng nghẹn ngào:
“Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, bây giờ lại… Anh không cần cố chọc tức tôi, tôi sẽ không từ bỏ đâu.”
Lục Yến nhạt.
Tề Tư Na lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng :
“Xin lỗi, tôi hơi say xe. Có thể nhường ghế trước cho tôi không?”
Cô ấy bằng giọng dịu dàng, tôi mà .
Dịu dàng đến mức tôi suýt nữa ấy mất.
Không đợi tôi gì, Lục Yến đã đẩy tôi vào ghế phụ.
Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Anh đóng cửa xe, liếc Tề Tư Na, lạnh lùng :
“Say xe thì đừng đi xe.”
“…”
33
Suốt đoạn đường, cả hai không gì.
Đèn đỏ.
Lục Yến dừng xe.
“Tôi không biết ấy sẽ đến công ty.”
Tôi “ồ” một tiếng.
Lục Yến nhíu mày, chờ hai giây, “Không còn gì muốn hỏi à?”
Tôi nghĩ một chút. Chuyện giữa hai người họ, tôi thực ra đã nghe qua.
Khi Lục Yến và Tề Tư Na quay lại với nhau vào năm nhất đại học, tôi vẫn còn học lớp 11.
Khi ấy nghe những người quen biết kể rằng, vào sinh nhật Tề Tư Na, lặng lẽ về nước, không với ai.
Có lẽ là muốn tạo bất ngờ, lại bắt gặp Tề Tư Na đi xem phim với một người đàn ông khác.
“Không.” Tôi đáp.
Lục Yến như bị nghẹn lại trong lòng, có vẻ bực bội:
“Nói về đi.”
“Cái gì?”
Bạn thấy sao?