Hợp Đồng Hôn Nhân [...] – Chương 2

Mở điện thoại, hàng chục tin nhắn nhảy ra.

【Chào Giang, tôi là quản lý tiệm váy cưới DK, xin hỏi khi nào có thể đến thử váy?】

【Chào Giang, tôi là người phụ trách tổ chức tiệc cưới, thích loại hoa nào để chúng tôi chuẩn bị vận chuyển?】

【Chào Lương, Phó đã đặt một chiếc nhẫn kim cương tại cửa hàng chúng tôi cho , khi nào có thể đến thử? Nếu không vừa, chúng tôi có thể điều chỉnh.】

Váy cưới? Hoa? Nhẫn?

Càng đọc, tôi càng nhíu mày chặt hơn.

Số điện thoại của tôi bị lộ sao?

Đúng lúc này, điện thoại lại reo.

Nhìn vào màn hình, hiện lên là cuộc gọi từ Phó Yến Lễ.

“Alo!”

Giọng ta vang lên đầy chất vấn:

“Cô đi đâu rồi? Gọi bao nhiêu cuộc không nghe máy, công ty xin nghỉ một tháng.”

“Tôi đi đâu thì liên quan gì đến ? Đừng quên chúng ta đã chia tay rồi.”

Phó Yến Lễ chẳng bận tâm, thậm chí còn bật :

“Không phải giận dỗi vì tôi tổ chức đám cưới cho Lâm Sơ Nguyệt sao? Tôi cũng tổ chức cho một đám. Chắc nhận tin nhắn và cuộc gọi rồi đúng không? Chọn váy cưới và không gian thích, với họ là , họ sẽ lo liệu tất cả.”

Tôi chỉ biết cạn lời:

“Anh có bệnh à!”

Dù không thấy, tôi cũng có thể tưởng tượng biểu cảm của Phó Yến Lễ khi nghe tôi câu này.

“Giang Đường! Cô giận dỗi vì đám cưới à? Tôi đồng ý tổ chức lại cho một đám cưới, còn muốn gì nữa? Định giận mãi không dứt phải không? Tôi cho biết, cơ hội chỉ có một lần. Nếu không muốn kết hôn, cả đời này đừng bao giờ nghĩ đến chuyện lấy chồng!”

Phó Yến Lễ mãi mãi là như .

Chỉ cần ta cho một cái bậc thang, nếu không bước xuống kịp thời, mọi lỗi lầm đều là của .

“Anh bị thần kinh à! Chúng ta đã chia tay rồi, đừng gọi cho tôi nữa! Anh thích cưới ai thì cưới!”

Phó Yến Lễ ở đầu dây bên kia liền ba lần:

“Tốt! Tốt! Tốt!”

“Giang Đường, tôi đã cho cơ hội rồi, là tự từ chối. Đừng hối hận đấy!”

Đúng là bệnh hoạn!

Tần Trữ thay xong quần áo:

“Điện thoại của Phó Yến Lễ à?”

Tôi hít sâu một hơi:

“Ừ. Anh ta nghĩ tôi giận vì một cái đám cưới, nên muốn tổ chức lại cho tôi. Hồi đó tôi mù quáng thế nào mà trúng người đàn ông này không biết.”

Tần Trữ nhẹ, không gì thêm.

Trong tháng tiếp theo.

Chúng tôi đi Iceland ngắm hang băng xanh kỳ bí.

Cùng bay khinh khí cầu ở Thổ Nhĩ Kỳ.

6

Ngày trở về nước, Tống Tống rủ tôi ra ngoài.

Tôi dùng che khuyết điểm dặm đến mấy lớp vẫn không che vết hằn trên xương quai xanh.

Đành phải tìm một chiếc khăn lụa trong tủ quần áo quàng lên cổ.

Cô ấy vừa ngồi xuống đã uống liền hai ly rượu:

“Tức chết tôi rồi! Phó Yến Lễ đúng là điên rồi. Anh ta hết tất cả màn hình điện tử của các tòa nhà lớn ở Bắc Kinh, mời sao hạng A quay video chúc mừng sinh nhật cái Lâm Sơ Nguyệt gì đó. Lại còn phát suốt một tháng! Anh ta không nghĩ đến cảm giác của cậu sao?”

Tôi cầm ly rượu, bình thản lên tiếng:

“Tôi kết hôn rồi.”

Ban đầu Tống Tống không tin, đến khi thấy giấy đăng ký kết hôn thì há hốc:

“Tần Trữ!

“Không phải ta nổi tiếng là không gần gũi phụ nữ sao? Cậu thế nào cưa đổ ta ?”

“Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là Phó Yến Lễ chẳng có cửa so với ta. Tôi thật muốn xem biểu cảm của ta khi biết tôi và Tần Trữ kết hôn.”

Tống Tống lập tức quét sạch cơn giận ban nãy:

“Chuyện này phải ăn mừng thật to mới . Tối nay tôi mời!”

Tống Tống tửu lượng kém, uống mấy chai là đã lảo đảo.

Tôi đặt ly rượu xuống:

“Cậu ngồi yên ở đây, tôi ra ngoài gọi trà giải rượu cho cậu.”

Trong hành lang, tôi cờ gặp Lục Tắc.

Anh ta nhiệt bước đến:

“Chị dâu, chị cũng tới à? Phó ca đang ở phòng số sáu.”

“Tôi và Phó Yến Lễ không còn liên quan gì nữa. Sau này cứ gọi tên tôi là . Chúc các chơi vui.”

Lục Tắc chỉ nghĩ tôi còn đang giận:

“Chuyện đó đúng là Phó ca quá đáng thật. Chị cho ấy một cơ hội xin lỗi trực tiếp đi! Chúng tôi ở phòng số sáu, tôi đi trước. Chị dâu, lát nữa nhớ qua nhé!”

Để về phòng số ba, tôi buộc phải đi ngang qua phòng số sáu.

Nghe thấy giọng quen thuộc.

Tôi đứng ngoài cửa, qua khe hở.

Phó Yến Lễ lười nhác dựa trên sofa, vài cúc áo sơ mi đã mở, Lâm Sơ Nguyệt với đôi môi sưng đỏ, ai vào cũng đoán vừa có chuyện gì xảy ra.

“Phó ca, tôi vừa gặp chị dâu ở ngoài. Tôi rồi, chị ấy vẫn chưa quên đâu.”

“Không ngờ Giang Đường lần này kiên trì lâu đến , không liên lạc với .”

“Cũng chỉ mới một tháng thôi. Nghe tổ chức sinh nhật cho người khác, chị ấy chịu không nổi mà tới đây rồi.”

Phó Yến Lễ lạnh nhạt :

“Ai mời ta đến? Chúng tôi đã chia tay rồi.”

“Cũng đúng. Đây là lần đầu tiên chị ấy lâu như không liên lạc với . Cẩn thận đừng để chuyện lớn quá không dọn dẹp .”

“Đúng ! Phó ca, tôi nghĩ nên bảo này đi sớm, kẻo lát nữa chị dâu lại nổi giận.”

Phó Yến Lễ liếc Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn bên cạnh.

Cô cúi đầu, giọng yếu ớt:

“Phó tổng, hôm nay là sinh nhật tôi…”

Tôi sờ chiếc khăn lụa quàng trên cổ, tháo nó xuống và đẩy cửa bước vào.

Tất cả ánh mắt đồng loạt dồn về phía tôi.

Vết hằn trên cổ quá rõ ràng, dù trong ánh sáng mờ mịt của quán bar, Phó Yến Lễ vẫn thấy.

Anh ta lập tức đứng bật dậy, nheo mắt lại:

“Cổ là cái gì đấy?”

Nghĩ đến tối qua Tần Trữ như một con chó điên để lại dấu vết trên người tôi.

Tôi mỉm đáp: “Vết… hôn.”

Phó Yến Lễ đá thẳng vào chiếc bàn bên cạnh, ánh mắt u ám hiện rõ:

“Ai ! Giang Đường, thật sự lén sau lưng tôi tìm đàn ông khác phải không!”

“Người nào có liên quan đến sao? Phó Yến Lễ, một người cũ đúng nghĩa thì nên giống như đã chết rồi.”

Anh ta lạnh:

“Giang Đường, nếu sau này tôi còn liên lạc với thêm một lần nữa, tôi đúng là chó!”

Tống Tống vừa uống trà giải rượu vừa hỏi tôi:

“Sao đi lâu , suýt nữa tôi đã ra tìm cậu rồi.”

Nghe tiếng đồ đạc bị đập từ phòng bên cạnh, tôi chỉ thản nhiên đáp:

“Xử lý một chút chuyện thôi. Nếu không giải quyết, sẽ luôn có ruồi muỗi bay quanh, cũng phiền lắm! Đi thôi!”

Vì cả hai chúng tôi đều đã uống rượu, nên gọi tài xế lái thay.

7

Không lâu sau.

Cô nữ sinh đại học kết hôn với Phó Yến Lễ tốt nghiệp và bước chân vào giới giải trí.

Khi bắt đầu có chút thành tựu, ta đội ngũ bình luận dưới tài khoản chính thức của tập đoàn Giang Thị:

【Phó tổng đối với chị Sơ Nguyệt quả thật khác biệt, sẵn sàng tổ chức một đám cưới lộng lẫy vì chị ấy.】

【Đừng đám cưới, ngay cả kim cương hồng, Phó tổng cũng không tiếc chớp mắt mà mua tặng.】

【Tôi khuyên ai đó nên biết điều mà chia tay, đừng mặt dày bám lấy danh phận vị hôn thê của Phó tổng nữa.】

【Người không mới là kẻ thứ ba. Hiểu chuyện chút, hãy thành toàn cho Phó tổng và chị Sơ Nguyệt, khó lắm sao?】

Trợ lý đưa iPad cho tôi xem:

“Giám đốc Giang, có nên xóa hết những bình luận dẫn dắt dư luận này không?”

“Đi điều tra scandal của Lâm Sơ Nguyệt, đưa cho phóng viên. Sau đó thông báo các công ty truyền thông đang hợp tác với Giang Thị, không cung cấp bất kỳ tài nguyên nào cho ta.”

“Vâng, Giám đốc. Nếu Phó tổng nhúng tay thì sao?”

“Không cần để ý đến ta. Cứ hoàn thành những gì tôi giao là .”

Một giờ sau, phần bình luận dưới bài đăng của Lâm Sơ Nguyệt đã trở thành chiến trường:

【Cô là kẻ thứ ba, lén lút sau lưng người khác thì thôi đi, sao còn dám ngang nhiên khiêu khích người chính chủ?】

【Tôi là học cùng lớp với Lâm Sơ Nguyệt. Bề ngoài ta tỏ vẻ ngoan ngoãn, thực tế lại dựa vào gia đình giàu có để cầm đầu bắt nạt tôi. Cánh tay tôi đầy vết sẹo do ta ra, thậm chí ta còn cướp giải thưởng đáng lẽ thuộc về tôi.】

【Thì ra khi đi học ta đã như rồi. Tôi từng là diễn viên đóng thế cho ta. Trong đoàn phim, ngoại trừ những cảnh bắt buộc phải lộ mặt, còn lại đều là tôi đóng. Có hàng chục cảnh quay mà ta chẳng đóng nổi một phần ba, số còn lại phải nhờ diễn viên đóng thế hoặc chỉnh sửa hậu kỳ.】

【Tôi là trợ lý của Lâm Sơ Nguyệt. Có một cảnh quay phải xuống nước nhặt đồ, ta chê nước bẩn nên bắt nhân viên đi mua nước khoáng đổ vào rồi mới chịu quay. Tôi từng trợ lý cho sao hạng A mà cũng chưa từng mệt như .】

【Tôi thấy đáng ghét nhất chính là Phó Yến Lễ! Đổi xoành xoạch, loại đàn ông như thế sớm nên chết quách cho xong!】

8

“Phó ca, không nhận điện thoại của nhỏ à? Cô ấy sắp bị dân mạng chửi chết rồi đấy. Giang Đường vẫn là tính cách như thế, ngoài ra, ấy đối với ai cũng ‘có thù tất báo’.”

Phó Yến Lễ không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược lại:

“Mấy ngày nay Giang Đường có gọi điện cho các cậu không?”

Mọi người nhau trao đổi ánh mắt:

“Không.”

“Anh cố ý nâng đỡ Lâm Sơ Nguyệt để ta kích thích Giang Đường à?”

“Cậu tính sai rồi, chuyện giữa cậu và Lâm Sơ Nguyệt ồn ào như thế, Giang Đường có gọi cho cậu lần nào không?”

“Phó ca, nếu thật lòng muốn quay lại với Giang Đường, thì cứ nhượng bộ một chút, gọi cho ấy đi. Cũng không mất gì, nhỡ đâu bị người khác cướp mất, thì…”

“Tùy ấy. Cô ấy muốn chia tay thì chia. Tôi đâu thiếu một như .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...