“Mấy đứa nhỏ ở đây nhớ lắm!”
Đọc xong dòng tin nhắn gửi từ Mạn Như, Thành Luân sẽ mỉm . Hắn vui vẻ nhắn lại từng tin nhắn của , không bỏ sót dù chỉ một tin. Tâm trạng của hắn cũng vì thế mà tốt hơn.
Kết thúc công việc vào lúc chiều muộn. Thành Luân lái xe đến bệnh viện Nhân Ái. Đây là bệnh viện mà hắn đầu tư cổ đông và cũng là bệnh viện mà trước đây bố hắn xây dựng.
Bệnh viện Nhân Ái bên cạnh là một bệnh viện tư nhân, Thành Luân còn cho xây dựng một nơi riêng trong bện viện dành cho những người già neo đơn, bệnh nhân nghèo và trẻ mồ côi.
Thành Luân thường xuyên đến đây nên mọi người trong bệnh viện đều biết hắn.
Đi dọc dãy hành lang quen thuộc, dừng lại trước một căn phòng. Thành Luân đưa tay lên gõ cửa, bên trong truyền đến giọng quen thuộc.
– Mời vào!
Được sự cho phép, Thành Luân đẩy cừa bước vào.
Hắn lại gần chỗ giường bệnh, đặt giỏ hoa quả ngay trên bàn. Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mạn Như, Thành Luân mỉm hỏi han.
– Mạn Như, em thế nào rồi? Sức khoẻ em tốt hơn chưa?
Mạn Như gật đầu vui vẻ.
– Em khoẻ hẳn rồi. Bác sĩ em có thể xuất viện vào ngày mai. Nhưng em muốn đợi kết quả xét nghiệm mấy hôm trước nữa.
– Vậy thì tốt. Sau này đi đứng cẩn thận, đừng để bị xe tông.
– Em nhớ rồi.
Mạn Như cúi gằm mặt xuống, hằn học đáp lại. Thái độ của đối với những lời căn dặn của Thành Luân không mấy thành khẩn.
Nhận ra thái độ khó chịu kia, Thành Luân đánh nhẹ một cái vào trán Mạn Như nhắc nhở.
– Anh sai à? Còn không biết nhận lỗi sao?
– Em biết rồi. Anh cứ cốc đầu em như thế em ngốc đi đấy.
– Không ngốc đâu.
Mạn Như nhíu mày nhăn nhó.
– Sau này có vợ, cũng thế với chị ấy à?
– Đương nhiên là không rồi. Vì em là em nên mới đánh.
Thành Luân nghiêm nghị, từng câu từng chữ đều rất thị uy.
Mạn Như khẽ thở dài một tiếng đầy mệt mỏi. Cô không dám cãi lại vì phận em . Lời trai cũng không phải sai. Người sai trong chuyện này là .
Nén tiếng thở dài vào trong, Thành Luân lắc đầu chán chường.
Em hắn trên đường đi , vô gặp tai nạn giao thông. Cũng may mọi người ở đó giúp đỡ đưa đến bệnh viện kịp thời. Vụ tai nạn không quá nghiêm trọng, chỉ bị xuất phát vài chỗ và băng bó tạm thời
Nhưng vì hắn muốn chắc chắn mọi thứ hơn nên đã cầu Mạn Như xét nghiệm lại toàn bộ. Hôm nay là ngày nhận kết quả. Thật không ngờ bác sĩ phụ trách lại không báo một tin không vui.
Thành Luân chưa muốn em biết chuyện này nên bí mật dối rằng vài ngày nữa mới có kết quả. Hắn muốn gặp Viện trưởng, hỏi rõ mọi chuyện xem có nhầm lẫn kết quả gì không rồi mới thông báo.
Nhìn trai mình cứ ngẩn ngơ như người mất hồn, Mạn Như đánh nhẹ vào tay Thành Luân vài cái.
– Anh, suy nghĩ gì mà chăm thế?
Thành Luân giật mình hội thu lại ánh mắt lơ đễnh trừ đáp.
– Không có gì. Vài chuyện liên quan đến công ty thôi.
Mạn Như gật đầu hiểu ý.
– Dạo này công việc ăn có ổn không? Anh không tham công tiếc việc rồi bỏ về sức khỏe đấy chứ?
– Mọi cứ đều thuận lợi. Anh tự biết cách chăm sóc mình, em nên lại bản thân thì hơn.
Lại là những câu rao giảng đạo lý, Mạn Như nghe đến phát chán rồi.
Cô đưa hai tay lên bịt tai lại, gương mặt tỏ rõ vẻ chán chường.
– Em nhớ rồi lần sau sẽ đi đường cẩn thận hơn.
Thành Luân không thêm gì nữa. Hắn bỏ hoa quả trong giỏ ra rồi gọt những món mà Mạn Như thích.
Chăm mình một hồi, .
– Anh cũng không còn trẻ nữa, Anh không tính cưới vợ sao?
– Chuyện của không cần em lo.
– Anh phải tính dần đi chứ. Nhà chúng ta cần có người nối dõi, biết hậu quả của việc không có người rõ là gì rồi mà.
Thành Luân đột ngột dừng hành đang . Ngẩng đầu lên đối diện Mạn Như, hắn chần chừ hệt như có điều muốn rồi thôi.
Đặt một miếng táo đã gọt vỏ vào tay Mạn Như, Thành Luân hắng giọng.
– Em cứ ổn định cuộc sống riêng của mình đi. Chuyện ở Châu gia, tự biết cách lo liệu.
Mạn Như im lặng không thêm lời nào. Cô hiểu mình đang cố ý tránh điều mà nhắc đến nên cũng không cố chấp hỏi cho rõ ràng.
Bầu không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng đến kỳ lạ. Không ai với ai lời nào, mỗi người một suy tư riêng.
Để mọi thứ trở nên tốt hơn, Mạn Như cố ý nhắc đến một chuyện khác.
– Khi nãy em có nhờ mua quà cho mấy đứa trẻ. Anh đem đến đây không?
– Có! Quà đưa cho mấy y tá ở khu viện nhi rồi. Đứa nhóc nào cũng có quà, em không cần lo.
– Vậy thì rồi.
Mấy ngày nhập viện, chán chường vì không có việc gì . Mạn Như tìm đến đám nhóc ở viện nhi chơi cùng. Cô đã vô hứa với bọn chúng sẽ cho mỗi đứa một phần quà. Tưởng rằng bản thân sẽ xuất hiện sớm để thực hiện lời hứa, không ngờ lại phải ở lại thêm vài ngày.
Cũng chính vì không muốn thất hứa nên mới bắt tội trai mang quà đến đây.
Thành Luân không cảm thấy phiền phức. Dù sao hắn cũng thuận tiện trên đường đến, ghé qua mua một chút đồ cũng không mất nhiều thời gian.
Ngồi chuyện cùng Mạn Như thêm một lúc, Thành Luân nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Trước khi về nhà có một buổi hẹn gặp với người cũ. Cả hai đã lâu không gặp nên muốn tìm nơi để bàn bạc một vài chuyện.
Tối muộn.
Chu Uyên lững thững bước đi trên con đường dài. Cô đi ra từ quán cà phê gần đó, bây giờ thì đang tính bắt một chiếc xe để trở về.
Công việc dọn dẹp ở Châu gia không nhiều, sau khi xong mọi chuyện vẫn còn rất nhiều thời gian rảnh. Chu Uyên tận dụng khoảng thời gian đó để kiếm một công việc thêm. Cô muốn có thêm thu nhập, kiếm tiền để bù lại số tiền của hồi môn mà mẹ đã lấy.
Ngay từ những lúc ban đầu, Chu Uyên chỉ muốn dựa vào việc và Thành Luân có quan hệ để bản thân không bị bán đi. Cô không có ý định lợi dụng chuyện này để đòi tiền từ Châu gia.
Chuyện mẹ đòi tiền bồi thường và việc Thành Luân đưa một số tiền của hồi môn đều nằm ngoài dự tính của . Chu Uyên không muốn mắc nợ bất kỳ ai, vì thế đang cố gắng để trả lại số tiền đó cho nhà họ Châu.
Dù biết công việc đang đồng lương ít ỏi, có thích góp mấy năm trời cũng không đủ. Nhưng Chu Uyên chắc chắn sẽ tìm thêm nhiều việc khác để .
Sau này và Thành Luân có ly hôn, bản thân sẽ không cảm thấy mắc nợ nhà họ Châu.
Mệt mỏi sau một ngày dài việc, Chu Uyên ngồi bên lề đường gục đầu xuống gối. Cô thở dài một tiếng, ánh mắt vô vọng ngắm con đường tấp nập người qua lại. Mọi người đều vội vàng, chẳng ai để ý đến nhỏ đang mệt nhoài thu mình trên phố.
Dừng chân một lúc, Chu Uyên đứng dậy bắt xe trở về Châu gia.
Bước chân vào trong nhà, những người hầu theo giờ đã về từ rất lâu. Trong nhà hiện giờ chỉ còn quản gia và hai người khác đang loay hoay dọn dẹp.
Một người trong số họ bước gần đến chỗ , hỏi nhỏ.
– Chu Uyên, sao bây giờ mới về? Cô có biết bà chủ tìm cả buổi chiều hay không?
Chu Uyên tròn mắt kinh ngạc.
– Bà chủ tìm tôi cả buổi chiều sao?
– Phải! Cô mau lên trên phòng gặp bà chủ đi. Bà ấy đang rất tức giận.
Cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc vào sáng nay. Không ngờ bà Lan vẫn còn chuyện để với .
Trong lòng Chu Uyên có chút lo lắng, bất an. Cô có một cảm giác không lành về việc này.
Liệu có phải vì không chịu uống thuốc tránh thai nên bây giờ bà Lan đang tìm cách khó dễ?
Mang theo tâm trạng thấp thỏm lo âu lên trên tầng. Đứng trước cửa phòng bà Lan, Chu Uyên đưa tay lên rụt rè gõ.
– Cửa không khoá!
Chỉ bằng một câu ngắn gọn, Chu Uyên đủ hiểu bản thân phải gì tiếp theo.
Cô đẩy cửa bước vào phòng. Thế bà Lan đang ngồi trên chiếc ghế nhung phía đối diện, chậm rãi lại gần.
– Bà chủ, con về rồi!
Đập mạnh quyển sách xuống mặt bàn, một âm thanh lớn vang lên.
Bà Lan trừng mắt Chu Uyên, quát tháo.
– Cô đi đâu mà cả chiều không thấy vác mặt về nhà? Có phải tự cho mình là chủ nên không cần để ý những người xung quanh rồi phải không?
– Dạ, Không phải đâu thưa bà chủ. Con không phải con mình là chủ nhân gì hết.
– Cô tôi nghe, cả chiều nay đã đi đâu?
– Con… con…
Chu Uyên ngập ngừng không dám ra sự thật. Bởi không biết sau khi bà Lan nghe những lời này sẽ phản ứng thế nào. Liệu bà ta có cấm ra ngoài việc hay không?
Thấy Chu Uyên ngập ngừng mãi không trả lời, bà Lan càng thêm tức giận vì nghĩ rằng đang coi thường mình nên ngó lơ lời mình .
– Cô bị câm hay sao mà không gì?
Chu Uyên giật mình hoảng sợ. Cô cúi đầu xuống đất hai tay đan xen vào nhau. Đôi môi mấp máy bà, rụt rè .
– Thưa bà chủ, chiều nay con ra ngoài tìm việc ạ.
– Tìm việc ?
Khóe môi bà Lan khẽ cong lên nở một nụ đầy khinh bỉ.
– Loại người như mà cũng ra ngoài tìm việc sao? Tôi tưởng sau khi có con trai tôi rồi, sẽ tận hưởng cuộc sống giàu có chứ.
– Con chưa từng có suy nghĩ ấy.
– Chưa từng có? Vậy sao còn leo lên giường con trai tôi, bán thân cho nó?
Chu Uyên không thêm lời nào nữa. Mái tóc dài phủ xuống che khuất nửa khuôn mặt. Trông bộ dạng thảm thương của bây giờ chẳng khác nào của kẻ tội đồ đang bị hỏi cung.
Bà Lan tựa lưng vào thành ghế, khoanh tay trước ngực chậm rãi đưa ra một đề nghị.
– Tôi có cách giúp kiếm tiền, thậm chí là nhiều hơn việc leo lên giường con trai tôi. Cô có muốn biết không?
Bạn thấy sao?