– Đừng để Mạn Như biết chuyện, tôi tự có cách giải quyết.
– Tôi hiểu rồi.
Ngay khi câu hiểu rồi của người đàn ông kia dừng lại. Chu Uyên vội vàng tìm chỗ trốn. Cô nấp mình sau bức tường lớn để họ không phát hiện.
Thu mình vào một góc, Chu Uyên thẫn thờ suy nghĩ về những lời Thành Luân đã trong phòng.
Ở biệt thự, còn thắc mắc lý do hắn muốn sinh con cho hắn. Bây giờ thì đã phần nào hiểu sự ngập ngừng, lảng tránh không trả lời của hắn.
Chu Uyên không rõ điều mình đang nghĩ trong đầu là đúng hay sai. Nhưng đến thời điểm hiện tại, đặc biệt là sau khi biết chuyện trong phòng, có niềm tin vào suy đoán của mình.
Chẳng rõ tên Mạn Như kia là ai, cũng chưa từng biết mặt có vẻ ta là người quan trọng. Bởi nếu không quan trọng, Thành Luân đã không tìm cách giấu diếm về bệnh tật của ấy.
Làm việc trong nhà họ Châu nhiều năm, Chu Uyên chưa từng thấy Thành Luân có quan hệ hay quen biết bất kỳ nào. Cuộc sống của hắn chỉ quanh quẩn trong công việc. Hôm nay chính tai nghe hắn nhắc đến tên một , thực sự bất ngờ.
Tâm trí bỗng chốc xuất hiện một băn khoăn.
Liệu hắn kết hôn với có thực sự vì trách nhiệm? Hay còn lý do khác?
Suy nghĩ của Thành Luân, chưa bao giờ đoán . Lừa hắn cũng có thể xem là một sự may mắn. Nhưng sự may mắn này không mang lại nhiều điều tốt cho .
Chu Uyên hơi khó chịu, cảm giác kỳ lạ cứ lâng lâng trong lòng. Cô không rõ đó là gì và cũng chẳng thể gọi tên. Và rồi lại tự gạt bỏ nó đi cho rằng bản thân đã thấm mệt sau một quãng đường dài nên sinh ra phải ảo giác.
Tiếng từ cánh cửa gỗ cách chỗ đứng không xa truyền đến.
Chu Uyên lén . Cô thấy một người đàn ông bước ra khỏi văn phòng. Có lẽ đó là người mà khi nãy đã chuyện với Thành Luân trong phòng.
Nép mình sau bức tường lớn, cố gắng không để bị phát hiện. Đợi sau khi người đàn ông đó đi một lúc, Chu Uyên mới bước đến căn phòng, giả vờ như bản thân vừa mới tới.
Bên tai nghe tiếng gõ cửa, Thành Luân ngước đồng hồ treo tường. Không cần hỏi cũng đoán người bên ngoài là ai.
Hắn hắng giọng đáp.
– Vào đi.
Được sự cho phép, Chu Uyên đẩy cửa bước vào trong phòng.
Cô lại gần chỗ Thành Luân đang ngồi, nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên bàn.
– Cậu chủ, em ăn cơm đến rồi.
– Cảm ơn !
Thành Luân nhanh chóng mở hộp cơm, bảy viên những thức ăn ở trong hộp ra bàn.
Từ lúc bước vào, hắn đã thấy đôi chân run rẩy và gót chân rướm máu của . Nhưng hắn không mảy may quan tâm đến, cũng không có lấy một lời hỏi thăm.
Cô đứng đối diện hắn im lặng không lên tiếng. Cô chẳng dám rời đi khi không có lệnh của hắn. Tất cả những gì phải là đứng đó và chờ đợi.
Leo thang bộ tận 12 tầng lầu, đôi chân rã rời sớm không còn sức lực. Bây giờ lại phải đứng chờ, không biết bản thân trụ trong bao lâu.
Thành Luân như biết rõ mọi chuyện. Hắn biết đang đau chân, đang mệt mỏi vì đôi chân đấy. Không một lời hỏi han nữa quan tâm thì thôi đi, đằng này hắn còn cố kéo dài bữa trưa của mình.
Mang cơm đến cho Thành Luân nhiều lần, Chu Uyên cũng hiểu một vài thói quen khi ăn của hắn.
Dù là công việc bận rộn hay không có cuộc họp quan trọng, hắn vẫn sẽ nhanh chóng kết thúc bữa ăn ở văn phòng của mình. Thế hôm nay mọi hành , cử chỉ của hắn cứ như bị tua chậm lại. Hắn ăn mãi mới xong một miếng cơm, gấp mãi mới nổi một miếng thức ăn.
Nhìn cảnh tượng chướng mắt, Chu Uyên thực sự khó chịu. Vậy ra đấy chính là cách mà hắn trả đũa . Nhẹ nhàng vô cùng đau đớn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, khoảng chừng 15 phút sau, Thành Luân đột ngột dừng đũa.
Hắn ngẩng đầu về phía , hỏi.
– Đồ đạc của đã mang hết sang Châu gia rồi đúng không?
– Vâng, đã chuyển hết sang rồi. Cậu chủ hỏi chuyện đó gì?
– Tôi chỉ muốn biết thôi. Bây giờ đã dâu nhà họ Châu, Châu gia là nhà của . Sau này không cần thắc mắc thân phải đi đâu.
– Vâng.
Sáng nay ở trước cục dân chính, Thành Luân bắt gặp dáng vẻ lóng ngóng của Chu Uyên. Cô không biết phải đi theo hắn hay rẽ sang một hướng khác, cứ đứng thẫn thờ như người mất hồn ở đó.
Hắn nhắc nhở để nhớ rõ sau này nơi nào là nơi có nên về.
Chu Uyên hiểu rõ ẩn ý trong lòng Thành Luân . Nhưng đối với dù là nơi có mẹ hay là Châu gia, thì cả hai đều không phải là nhà.
Mỗi lần bước vào đều có cảm thấy có một gánh nặng vô hình đè trên vai. Bầu không khí ngột ngạt căng thẳng khiến khó thở. Phải đối diện với ánh mắt dè bỉu khinh thường từ những người xung quanh chán nản.
Chu Uyên hiểu rõ chuyện xảy ra như ngày hôm nay đều do sự bốc đồng và cái suy nghĩ điên rồ trong phút nóng nảy của . Cô không trách và không có quyền trách móc bất kỳ ai. Chỉ là đôi khi thấy quá ngột ngạt nên không thể gượng nổi.
Cô cũng nhiều lần tự an ủi chính mình. Thà rằng nhẫn nhịn ánh mắt và những lời xấu sau lưng, còn hơn là trở thành m.ạ.i d.â.m phục vụ đàn ông trong đường dây của bọn b.u.ô.n người.
Mọi thứ hiện tại đã là quá tốt so với những gì diễn ra trước kia rồi.
Thành Luân kết thúc bữa trưa. Hắn dừng đũa ra hiệu.
– Cô nhiệm vụ của mình đi.
Chu Uyên gật đầu rồi bước đến gần bàn ăn.
Đôi chân vì đứng một chỗ quá lâu nên mất cảm giác vô ngã quỵ xuống đất. Đầu gối đập mạnh xuống sàn, vải vết xước nhỏ xuất hiện trên da. Cơn đau truyền đi khắp cơ thể khiến chau mày.
Thành Luân ngồi im trên ghế mà không hề có bất kỳ hành giúp đỡ nào. Hắn vắt chéo chân, ngữ điệu dè bỉu.
– Có chút việc nhỏ, không thể nó đàng hoàng sao?
– Em xin lỗi cậu chủ.
– Ngừng lời xin lỗi lại và việc đi.
– Vâng.
Chu Uyên vịn tay xuống đất trụ, dùng chút sức lực yếu đuối của mình đứng dậy. Cô gắng gượng dọn dẹp bàn ăn thật sạch sẽ theo đúng ý hắn.
– Cậu chủ, em dọn xong rồi. Xin phép cậu chủ cho em về.
Thành Luân chỉ gật đầu đáp lại.
Một cái gật đầu của hắn, đã phải vội vã rời khỏi văn phòng. Đôi chân lững thững bước đi trên dãy hành lang dài đầy mệt mỏi, Chu Uyên nén tiếng thở dài. Cuộc sống của ở Châu gia mới thực sự là khởi đầu.
Chu Uyên không còn ở văn phòng. Cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng rồi trả về bầu không khí tĩnh lặng.
Thành Luân thẫn thờ suy nghĩ một số chuyện. Khoảng chừng một lúc, hắn nhấc máy gọi điện cho ai đó.
Đầu dây bên kia nhanh chóng có người đáp lại.
– Ngài Châu, không biết ngài gọi cho tôi có việc gì không?
– Viện trưởng, Tôi muốn biết thêm một số thông tin về bệnh của bệnh nhân Mạn Như. Ông có thể giúp tôi không?
– Chuyện này tôi giúp không thể qua điện thoại. Tôi hẹn ngài vào một ngày nhất định chứ?
– Được, tôi sẽ báo lại cho ông sau.
Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc chỉ với đôi ba lời .
Khi nãy hắn đã có một cuộc gặp gỡ với bác sĩ riêng của Mạn Như. Có điều, hắn chưa thực sự tin tưởng vào những gì mình nghe thấy. Hắn muốn nghe một câu trả lời chính xác từ một người có chuyên môn cao ở bệnh viện. Bởi hắn tin vẫn sẽ có những sự nhầm lẫn trong kết quả xét nghiệm.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ trong hắn.
Thành Luân đưa mắt màn hình điện thoại. Nhận ra dòng chữ hiển thị bên trên, hắn ngập ngừng vài giây sau mới bắt máy.
– Alo?
– Anh Luân! May quá em gọi cho rồi. Anh đang bận họp hay sao?
– Không, rảnh không họp. Mạn Như, em gọi có việc gì không?
Cô ở bên kia đầu dây không lưỡng lự như hắn. Cô ấy nhanh chóng ra điều mình muốn.
– Tuần trước có dẫn em đi khám bác sĩ hôm nay có kết quả. Nhưng em đợi mãi không thấy bác sĩ thông báo. Anh có nhận kết quả khám của em không?
– À, bác sĩ phụ trách vừa gọi điện cho . Ông ta cần thêm vài ngày để có kết quả chính xác hơn.
Thành Luân bỗng nhiên không còn nghe thấy tiếng đáp lại từ Mạn Như. Trong lòng hắn có chút lo lắng vì sợ phát hiện ra sự thật.
Không ngờ sự lo lắng ấy của hắn lại là thật.
– Anh Luân, có phải kết quả xét nghiệm của em rất tệ nên mới dối đúng không?
– Không có, Mạn Như! Những gì đều là thật. Bác sĩ bảo chờ thêm một vài ngày, em yên tâm đi. Khi nào có kết quả rồi sẽ báo cho em.
– Anh nhớ bảo cho em biết sớm nhé. Để lỡ có mệnh hệ gì em còn để lại di chúc.
– Mạn Như, em không gở.
Bên kia bỗng dưng vàng lên tiếng vui vẻ cùng giọng dễ nghe.
– Em thôi. Khi nào có kết quả xét nghiệm nhớ báo cho em.
– Được.
– Anh việc tiếp đi. Em không phiền nữa.
– Nhớ giữ gìn sức khỏe.
– Em biết rồi.
Đợi đầu dây bên kia tắt máy trước, Thành Luân mới buông điện thoại xuống.
Ngả lưng tựa vào thành ghế đầy mệt mỏi, hắn nhắm nghiền mắt lại nghỉ ngơi.
Hôm nay đối với hắn mà thực sự là một ngày mệt mỏi. Hắn phải giải quyết nhiều việc và phải đối mặt với nhiều chuyện. Có những thứ chưa giải quyết xong, rắc rối khác lại ập đến.
Suốt mấy ngày qua, Thành Luân không biết bản thân đã phải trải qua bao nhiêu chuyện. từ chuyện gia đình đến công ty, mọi thứ dường như đổ dồn đến cùng một lúc.
Màn hình điện thoại đột ngột sáng lên. Một dòng tin nhắn thu gọn trong mắt.
“Tối nay nhớ ghé bệnh viện nhé, trên đường đi nhớ mua bánh. Mấy đứa nhỏ ở đây nhớ lắm!”
Bạn thấy sao?