Hợp Đồng "Đánh Đổi" [...] – Chương 3

Nếu ta dẫn đàn ông về mấy chuyện khó nghe, thì tôi biết giấu mặt vào đâu đây.

Người đàn ông đang bắt tay tôi đột nhiên siết chặt hơn.

Anh ta sẽ không khó chịu vì tôi cấm ta dẫn đàn ông về đấy chứ?

“Vậy muốn dẫn đàn ông về à?”

Giọng ta nghe như đang nghiến răng nghiến lợi.

Không phải tôi muốn dẫn, mà tôi sợ dẫn!

Tôi rút tay lại, vội vàng chạy khỏi phòng khách.

“Thế, thế tôi đi dọn đồ trước đây, chúc ngủ ngon!”

9

Khi tôi chuẩn bị ra ngoài tắm, Phí Cảnh Trầm đã về phòng.

Để hoàn thành nhiệm vụ, tôi mang theo toàn bộ đồ ngủ đều là loại cực kỳ gợi cảm.

Nhưng hiện tại tôi chưa sẵn sàng ra tay, ta về phòng sớm cũng tốt, đỡ khiến tôi khó xử.

Ngày đầu tiên bình an vô sự trôi qua.

Sáng hôm sau, khi tôi dậy định bữa sáng, thì phát hiện đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.

Phí Cảnh Trầm hình như không ở nhà, trên bàn có một tờ giấy ghi .

[Ăn sáng xong thì ra tiệm trước, thêm liên lạc của tôi.]

Dưới đó là số điện thoại của ta.

Tôi lập tức mở điện thoại, thêm WeChat của ta.

Đúng lúc này, gã trai đáng ghét lại nhắn tin đến.

[Tiến triển sao rồi? Tôi cần thấy kết quả nhanh, tốt nhất là kiểu lấy dây xích trói ta lại.]

[Gửi tôi một tấm ảnh, đến lúc đó tôi có thể ngẩng cao đầu trong nhóm rồi.]

Đúng là thần kinh!

Anh ta nghĩ Phí Cảnh Trầm là kiểu “mặt trời mọc đâu, chạy đi đó” à?

Nhưng có vẻ cũng không chắc chắn lắm.

10 giờ sáng, tôi có mặt ở tiệm đúng giờ, Phí Cảnh Trầm vẫn chưa đến.

Thế là tôi bắt đầu dọn dẹp, dù sao xăm thật, trả nợ cũng là thật.

Nhưng đến khi tôi ngủ trưa trên chiếc ghế dài ta hay nằm, tỉnh dậy vẫn không thấy bóng dáng ta đâu.

Tôi gửi cho ta một tin nhắn chào hỏi.

Phía bên kia nhanh chóng trả lời.

[Có việc, nghỉ tiệm.]

Ngắn gọn tích thật.

Thấy tiệm nghỉ sớm, tôi cũng không có việc gì, nên đi siêu thị mua một ít nguyên liệu và rượu.

Tôi định một bữa tối thương cho Phí Cảnh Trầm.

Người ta muốn giữ trái tim đàn ông, phải giữ cái dạ dày của họ trước.

Còn Phó Dực, tôi chẳng hiểu ta nghĩ gì, vừa không tôn trọng, vừa không thông cảm cho ta.

Nhưng tôi phải nghe lời ta, nếu không mẹ tôi…

Thế nên trên đường về, tôi thực sự mua một cái dây xích.

Về đến nhà, tôi mới nhận ra mình điên rồi. Sao tôi lại dễ dàng tin lời Phó Dực như ?

Tôi giấu cái dây xích vào tủ trong phòng, lần tới sẽ mang đi vứt.

10

Tôi chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, chờ Phí Cảnh Trầm về.

Chiều nay, sau khi ta nhắn tin, tôi tiện hỏi khi nào ta về, ta bảo sẽ về trước bữa tối.

Nhưng tôi đợi đến 9 giờ vẫn không thấy ta, bực mình hết sức.

Tôi cầm rượu vừa ăn, vừa uống, vừa tự lẩm bẩm xả bực.

Đã lâu không uống rượu, tôi hơi quá tự tin về tửu lượng của mình.

Loại rượu tôi mua lại khá nặng, vốn định chuốc say Phí Cảnh Trầm.

Có lẽ vì thực sự say, đầu tôi bắt đầu đau, liền nằm gục xuống bàn.

Nghe thấy tiếng , tôi hé mắt, hình như thấy một bóng dáng.

Tôi cố gắng tập trung ánh , chỉ tay về phía người đó.

“Hehe, là trai đẹp kìa.”

Tôi ngớ ngẩn, mắt ta đầy mê mẩn.

Anh ta bước lại gần, nhíu mày.

“Cố Noãn, uống bao nhiêu rượu rồi? Say thế này.”

Người gì mà dữ quá, mà đẹp trai, tha thứ cho ta.

Tôi tiến lên ôm lấy vòng eo rắn chắc của ta, ngẩng mặt, chu môi.

“Trai đẹp, hôn không?”

Cơ thể ta lập tức cứng đờ, tay giơ lên rồi lại hạ xuống.

Tôi lờ mờ thấy gân xanh trên trán ta nhảy lên, hàm răng nghiến chặt.

“Cố Noãn, có biết mình đang gì không? Nhìn rõ tôi là ai chưa?”

Nghe , tôi đứng lên khỏi ghế, ngẩng đầu ngắm kỹ khuôn mặt ta.

“Anh là… trai đẹp! Đẹp trai ghê!”

Anh ta khẽ hừ một tiếng, không biết do trời nóng hay sao mà vành tai ta đỏ ửng.

Ánh mắt có chút ngượng ngùng, giọng lại đầy vẻ bực bội.

“Hừ, đừng tưởng khen tôi đẹp là xong. Cô ở đây một mình uống gì mà lắm thế?”

Lúc đó tôi chẳng hiểu ta gì, chỉ thấy đôi môi hồng mấp máy.

Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: muốn hôn.

Và tôi đã thật.

Nhón chân, chạm môi ta một cái như chuồn chuồn đạp nước.

Anh ta trợn tròn mắt, tay che miệng, trông như vừa bị phạm nặng nề.

“Cô…”

Tôi nheo mắt, ngốc nghếch.

“Hehe, ngọt quá.”

Rồi tôi gục đầu lên vai ta, say đến bất tỉnh.

11

Khi tôi tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ.

Hả? Đây không phải là căn phòng màu hồng của tôi!

Quay đầu , thấy Phí Cảnh Trầm.

Nhấc chăn lên, chết rồi!

Tôi uống say và “cưỡng bức” Phí Cảnh Trầm rồi!

Hỏi thử xem giờ chàng đồng tính ấy có bao nhiêu tổn thương tâm lý.

Tôi cố gắng nhớ lại chuyện tối qua.

Tôi quá choáng váng, lập tức ngất xỉu, và bị người ta vác về phòng.

Phí Cảnh Trầm vừa đặt tôi xuống, tôi lập tức “sóng trào biển ”, nôn đầy giường và cả người ta.

Sau đó, ta giúp tôi lau mặt, rồi quấn tôi như con nhộng, ném lên giường của mình.

Tôi lơ mơ tỉnh dậy, xông thẳng vào phòng tắm, nơi Phí Cảnh Trầm đang tắm.

Anh ta ngay lập tức lấy tay che chỗ quan trọng, nghiến răng tôi.

“Cố Noãn, cái quái gì ? Ra ngoài ngay!”

Tôi chẳng thèm để ý, vừa vào vừa cởi quần áo.

“Anh thật không biết điều nha, tắm mà không gọi tôi, tắm chung đi haha.”

Trong một khoảnh khắc, ta không biết nên che chỗ quan trọng hay ngăn tôi lại.

Khi ta còn chưa kịp phản ứng, tay tôi đã đặt lên cơ bụng sáu múi của ta.

“Ôi, thân hình này tuyệt quá nha! Không như trai tôi, đúng kiểu gà công nghiệp.”

“Cố Noãn! Cô có biết mình đang gì không?”

Da ta nóng hổi, không biết vì nước tắm quá nóng hay do nguyên nhân nào khác.

Môi ta hồng hồng, tôi cầm lấy mặt ta, bắt đầu hôn lần thứ hai.

Lần này không phải chạm nhẹ như trước, mà đầy cuồng nhiệt và say đắm.

Phí Cảnh Trầm mở to mắt, sau khi lấy lại tinh thần, bất chấp cơ thể đang không có gì che chắn, giữ chặt vai tôi.

“Cô điên rồi à?”

Ánh mắt tôi vô thức dời xuống dưới.

“Hehe, dễ thương ghê.”

Cuối cùng, Phí Cảnh Trầm không chịu nổi nữa, lại vác tôi về giường, ném xuống.

“Ngồi yên đó cho tôi!”

Nhưng tôi không thể yên . Tôi kéo tay ta, ta ngã xuống giường cùng tôi.

Tôi ôm lấy cổ ta, thì thầm bên tai.

“Em muốn .”

Một lúc sau, giọng ta mới vang lên, trầm thấp.

“Chết tiệt, đừng có mà hối hận.”

12

Nếu hỏi, tôi chỉ có thể là rất hối hận.

Ai mà biết khi say rượu tôi lại điên như .

“Tỉnh rồi?”

Nghe giọng ta, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn chạy.

Chưa kịp đặt chân xuống giường, tôi đã bị ta kéo lại.

“Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi biết với người như – gay – chuyện này là một tổn thương tâm lý. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Giọng ta nghiến răng.

“Cố Noãn! Ai với là tôi gay hả?”

Hả? Không phải sao? Tin tức sai à?

Phó Dực đúng là đồ ngốc, ngay cả thông tin về kẻ địch cũng không kiểm tra kỹ, đáng đời bị đè bẹp.

“Ha ha, chỉ là hiểu lầm thôi, đừng giận.”

Ngay lập tức, môi ta lướt qua má tôi, hơi thở ấm nóng phả vào tai tôi.

“Được, tôi không giận. Nhưng tôi đáp lại một lần, không quá đáng chứ?”

Tim tôi bỗng đập thình thịch một cách kỳ lạ.

Tôi không biết phải để tay ở đâu, chỉ có thể cứng ngắc đẩy lên ngực ta.

“Giờ đang là buổi sáng, không hay lắm nhỉ?”

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, trong lòng thì căng thẳng muốn chết.

Tối qua tôi ngông cuồng như thế là vì say rượu.

Bây giờ là ban ngày, cộng thêm tôi chẳng có kinh nghiệm, nên thực sự rất ngại.

Tưởng ta sẽ không tha cho tôi, ai ngờ ta lại buông tha.

“Tối qua ồn ào quá, hôm nay để nghỉ ngơi đã.”

Đúng lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, ta lại thêm một câu:

“Nợ trước, lần sau trả cả gốc lẫn lãi.”

Không đợi tôi phản bác, ta đã tự nhiên đứng dậy mặc quần áo, chẳng mảy may bận tâm rằng còn tôi ở đây.

Tôi vội lấy tay che mắt, trời ơi, ai mà chịu nổi cảnh này.

“Ngại ngùng à? Tối qua không biết ai to gan như thế.”

“Đừng nữa!”

Giờ thì cho tôi cái hố để chui xuống không?

Thấy tôi xấu hổ, trùm chăn kín đầu, ta bật khẽ.

Sau đó đi tới bên cạnh tôi, kéo chăn xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

“Nghe lời nhé~ Hôm nay tôi có chút việc phải xử lý, ở nhà nghỉ ngơi, chờ tôi về.”

Lúc này tim tôi đập loạn xạ, hoàn toàn bị sự dịu dàng của ta mê muội.

Ai mà ngờ một người đàn ông rắn rỏi như thế lại có mặt dịu dàng đến .

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...