Anh trai tôi nghe kẻ thù không đội trời chung của mình là gay, liền cho tôi 5 triệu để đi sỉ nhục hắn.
“Dù sao vì tiền, em cái gì chẳng , đúng không, đi sỉ nó cho mày đi?”
Nhìn gã đàn ông đầy hình xăm hoa văn trên cánh tay, tôi sợ hãi nhíu mày.
Ban đầu tôi chỉ trêu chọc hắn nhẹ nhàng, về sau lại càng đòi hỏi nhiều hơn.
Khi nhiệm vụ hoàn thành, tôi gọi điện định đón tôi về.
Nhưng lại nghe thấy giọng dụ dỗ của hắn: “Ngoan nào~ đừng cắn.”
Đầu dây bên kia giận dữ gào lên: “Họ Phí! Không phải mày gay sao? Buông con bé ra ngay!”
1
Giữa mùa hè nóng bức, gần tiệm xăm có một chiếc Bentley đỗ lại.
Điều hòa trong xe bật rất thấp, lạnh lẽo như không khí trong xe.
Cái lạnh tôi nổi cả da gà.
“Thấy người đàn ông kia không?”
Tôi theo ánh mắt của Phó Dực.
Trong tiệm xăm, một gã đàn ông tóc húi cua, lông mày sắc nét, cánh tay đầy hình xăm đang nằm trên ghế dài, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngón tay kẹp một điếu thuốc cháy dở, thỉnh thoảng đưa lên hút vài hơi.
Hắn mặc một chiếc áo ba lỗ, lộ rõ đường nét cơ bắp rắn chắc.
Tôi biết hắn, hắn là kẻ thù không đội trời chung của tôi.
Từ nhỏ đã luôn giỏi hơn tôi một bậc.
“Nghe hắn là gay. 5 triệu, em đi sỉ nhục ta đi.”
Tôi trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
“Anh đang vớ vẩn gì thế?”
Anh trai tôi đột nhiên ghé sát, bóp mạnh cằm tôi, lạnh giọng:
“Dù sao vì tiền, việc gì mà chẳng , đúng không?
“Giống hệt mẹ .”
Nghe câu đó, tôi không nhịn , hất tay hắn ra, vung một cái tát thẳng mặt.
Không hề nể nang.
Hắn không tức giận, ngược lại còn nhếch môi , ánh mắt đầy tà ý.
Ngón tay quấn lấy tóc tôi, giọng đầy khinh miệt.
“Đúng là lại không ngoan rồi, Cố Noãn. Đừng quên mọi thứ đang có bây giờ đều do nhà họ Phó ban cho.
“Nghe lời, nếu không tôi không đảm bảo mẹ nằm trên giường bệnh sẽ…”
Nhìn gương mặt đáng ghét của hắn, tôi không nhịn trợn mắt.
Cả ngày chỉ biết dọa dẫm người khác, chẳng việc gì tử tế.
Tôi liếc về phía gã đàn ông không xa.
Hắn trông như chỉ cần một tay cũng có thể bóp gãy eo tôi.
Tôi sợ hãi, nhíu mày, cắn môi.
“Được thôi, trả trước 20%.”
Hắn hài lòng mỉm , rất sảng khoái lấy điện thoại ra, chuyển ngay cho tôi một triệu.
“Thế mới ngoan chứ.”
Hắn đưa tay định xoa đầu tôi, tôi né ngay.
Nhìn thấy tiền vào tài khoản, tôi lập tức xuống xe, mặt không biểu cảm, đi thẳng không ngoảnh lại.
2
Hôm sau, tôi đặc biệt chải chuốt, đứng trước cửa tiệm xăm.
Tay vô thức siết chặt.
Hít sâu một hơi, tôi dứt khoát bước vào.
Gã đàn ông vẫn nằm trên ghế dài, thoải mái vô cùng.
Dáng vẻ ta trông vô cùng thư thái.
Tôi quanh một lượt tiệm xăm.
Dù diện tích không lớn cách bài trí và thiết bị đều rất cao cấp, là biết đắt tiền.
Cũng đúng, là kẻ thù từ nhỏ của Phó Dực, điều kiện gia đình chắc cũng không đến nỗi tệ.
Mở tiệm này chắc là thiếu gia ra ngoài trải nghiệm cuộc sống? Hay là vì sở thích cá nhân?
Nghe thấy tiếng , người đàn ông khẽ mở mắt.
“Xăm à?”
Nhìn gần khuôn mặt này, tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Phí Cảnh Trầm là hồi tôi học lớp 9.
Khi đó ta vẫn còn rất non nớt.
Anh tôi và ta vừa đánh nhau xong, cả hai mặt mày đều bị thương.
Phó Dực ném bộ đồng phục dính bẩn của ta lên đầu tôi, thấy tôi ngẩn ra, tưởng tôi sợ hãi.
“Nhìn cái gì mà , về nhà mau!”
Ngay sau đó, Phí Cảnh Trầm cầm lấy bộ đồng phục trên đầu tôi ném thẳng lại cho Phó Dực.
“Mày mẹ nó bắt nạt con nít gì?”
Tôi: “…”
Anh lịch sự không đấy?
Tôi chỉ là dậy thì hơi muộn một chút thôi.
Vì từ nhỏ thiếu dinh dưỡng nên tôi luôn thấp bé hơn bè cùng trang lứa.
Mãi đến cấp 3 mới bắt đầu phát triển khỏe mạnh.
Ban đầu tôi định ngẩng lên cãi lại vài câu, ánh nắng từ phía sau ta chiếu tới, khiến khuôn mặt sáng sủa và rạng ngời ấy hiện lên như thiên thần.
Tôi bất chợt cứng họng.
Khuôn mặt dần đỏ ửng.
Khi đó, Phó Dực đã kéo cặp sách của tôi, lôi tôi đi mất.
Bao nhiêu năm trôi qua, từ một bé đen nhẻm gầy gò, tôi đã lớn lên xinh đẹp, ta chắc không nhận ra tôi đâu nhỉ?
“À, đúng , tôi đến để xăm.”
Dù tôi sợ đau đây là lý do dễ dàng nhất để tiếp cận ta.
Nghe câu trả lời, ta đứng dậy.
Với chiều cao gần 1m9, ta tạo áp lực không nhỏ với tôi.
3
“Phải rõ trước, tiệm này chỉ có mình tôi, không có thợ xăm nữ.
“Muốn xăm thì không chọn chỗ quá lộ liễu.”
Tôi gật gù, cũng khá có nguyên tắc.
“Thế xăm ở bên hông eo không?”
Vừa , tôi khẽ kéo áo lên một chút.
Lộ ra làn da trắng nõn mịn màng ở eo.
Chỉ thấy ta khựng lại, ánh mắt thoáng né tránh.
Thậm chí, đầu tai còn đỏ lên một chút.
Sao mà ngây ngô thế này?
“Không quá lộ liễu, chứ?”
Thấy ta định từ chối, tôi lập tức ta bằng ánh mắt vô tội.
Hầu kết ta khẽ , mím môi như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi lấy điện thoại ra, cố ý tiến lại gần.
Mở bức hình tôi muốn xăm.
Là một bông hồng đen.
Hành lùi lại của ta khiến tôi không mấy hài lòng.
Nhưng may là ta cũng đồng ý.
“Được, tôi chuẩn bị trước đã.”
Anh ta bắt đầu sát trùng tay.
Nhìn bàn tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, tôi thấy chúng gợi cảm đến lạ.
Tôi bất giác nghĩ lung tung, ai là người may mắn người ta thế này?
Phí Cảnh Trầm đúng là hình mẫu lý tưởng của tôi.
Nhưng đáng tiếc, ta lại là gay. Không biết đã rơi vào tay gã đàn ông nào rồi.
Khi ta chuẩn bị xong, tôi đã nằm lên giường xăm, chống tay nâng đầu, tạo dáng đầy quyến rũ và mỉm ta.
Khi quay đầu thấy dáng vẻ của tôi, ánh mắt ta dao vài giây.
Đôi mắt ấy tôi thoáng có cảm giác ta là trai thẳng.
Nhưng khi tôi muốn chắc chắn lần nữa, ánh mắt ta lại trở nên lạnh lùng.
“Xăm sẽ hơi đau, chịu chứ?”
Nhìn những dụng cụ đã chuẩn bị sẵn, tôi chợt có ý định muốn bỏ cuộc.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần tiêm tôi đều phải bị mẹ ép đến phát khóc, huống chi là xăm.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng tôi vẻ mặt như đi chịu chết.
“Làm đi!”
4
Tôi bất giác nắm chặt tay ta, nhắm chặt mắt, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
“Á Đau đau đau đau…”
“Nhưng tôi còn chưa bắt đầu.”
Tôi hé một mắt, quả nhiên ta vẫn chưa bắt đầu, tất cả chỉ là tác tâm lý của tôi.
“Được rồi, bắt đầu đi, nhớ nhẹ tay nhé.”
Nói thế chứ cả quá trình tôi gào lên như gà bị cắt tiết, tiếng hét vang khắp phòng.
Giữa chừng, Phí Cảnh Trầm mấy lần khuyên tôi đừng xăm nữa.
Nhưng là phụ nữ mạnh mẽ như đại bàng, sao tôi có thể chịu thua? Cuối cùng tôi cũng hoàn thành.
Khi bình tĩnh lại, tôi phát hiện tay mình đang nắm chặt quần của Phí Cảnh Trầm.
Do tác của tôi, cạp quần của ta bị kéo xuống vài phân.
Tôi thấy cạp quần ta đang mặc chiếc quần lót in hình xe hơi.
Đúng kiểu phong cách bờ Tây.
Thấy tôi chằm chằm vào một chỗ, ta lạnh giọng: “Buông tay.”
Lúc này tôi mới nhận ra hành không đúng đắn của mình.
Ngước mắt gương mặt nghiến răng của ta, tôi ngượng ngùng , vội vàng buông tay.
“Ha ha, nhầm tay thôi, ông chủ này, sau này nếu mặc quần lót xe hơi thì đừng để lộ ra nữa nhé.”
Ai mà ngờ một chàng cao gần 1m9, da ngăm, cơ bắp rắn chắc lại mặc quần lót hình xe hơi chứ.
Đúng là đàn ông mãi mãi như đứa trẻ.
Khi tôi câu đó, mặt ta đỏ bừng.
Thậm chí không dám tôi, quay người đi dọn dẹp đồ.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, ta quay lại dặn dò tôi một số lưu ý sau khi xăm.
Đôi môi ta là môi hình chữ M, khóe môi còn có một nốt ruồi nhỏ, thật gợi cảm.
Đến mức tôi đôi môi ta mấp máy mà chẳng nghe ta gì.
“Nghe rõ chưa? Có gì không hiểu thì hỏi tôi.”
Lúc này tôi mới hoàn hồn, không nghe gì, cũng không dám . Chẳng lẽ lại bảo tôi đang ngắm môi ta?
“Nghe, nghe rõ rồi.”
Không hiểu sao, ta như thấu tâm tư tôi, giọng có chút trêu chọc.
“Ồ? Thật sao?”
Tôi nghĩ ta đã phát hiện gì đó, thoáng chột dạ.
Cho đến khi ta câu tiếp theo.
“Thế thì thanh toán luôn nhé, giá gốc hai nghìn, giảm giá còn 888.”
Anh ta lạnh lùng đưa mã thanh toán ra trước mặt tôi.
5
Tôi chợt nghĩ, nếu tôi ở lại tiệm của ta, chẳng phải sẽ có nhiều cơ hội tiếp cận hơn sao?
Thế là tôi mím môi, ánh mắt đáng thương ta.
Định đưa tay kéo góc áo ta để nũng.
Anh ta ngay lập tức tránh xa, tay giữ chặt cạp quần.
“Cô gì thế? Đây là một giá khác!”
Tôi: “…”
Cũng không cần phòng bị tôi kỹ đến thế, vừa rồi chỉ là tai nạn thôi mà.
“Anh ơi, em vẫn còn là sinh viên, không có tiền. Có thể cho em việc ở đây để trả nợ không?”
Lúc này, tôi trông y như một “trà xanh”, đúng là đậm chất trà xanh.
Rốt cuộc vẫn sống thành kiểu người mà mình từng ghét.
Anh ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Chết rồi, tôi đang mặc đồ Balenciaga, ta liệu có nhận ra không?
“Thật đấy , toàn thân em đều là hàng fake. Em còn có bố nghiện rượu, mẹ bệnh nặng, em phải đi học. Anh để em ở lại đây việc đi.”
Khi câu này, tôi ép ra hai giọt nước mắt.
Tôi suýt bị tài năng diễn xuất của mình cảm .
Tôi nghĩ đến hai khả năng: một là ta chỉ muốn tiền và không cho tôi ở lại, hai là đồng ý để tôi ở lại.
Nhưng ta lại phẩy tay.
“Thôi, đi đi. Xem như tôi từ thiện.”
Khóe miệng tôi co giật, thật ngoài dự đoán.
Cũng phải, ta đâu thiếu tiền.
“Không ! Như em sẽ áy náy lắm!
“Em có thể dọn dẹp, nấu ăn, nhận hàng, thậm chí cung cấp giá trị tinh thần. Không bao giờ thiệt thòi đâu!”
Bạn thấy sao?